Người Tình Của Ác Ma

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Để thoát khỏi cái cảnh "ế" cô quyết định đi khám phá cái mới cải cách bản thân. Nhưng thậy không may khi cô gặp phải Người Tình Của Ác Ma. Với nhiều chiêu trò được chuẩn bị trước tại một địa  …
Xem Thêm

" ừm." Thật là một người đàn ông bá đạo, nhưng mà, anh ta làm sao biết cô muốn tránh ở phòng bếp vậy?

Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp ly chén xong, đang định xoay người vào phòng bếp. Nhưng đột nhiên Sở Phong xuất hiện bắt được cô.

Lương Dĩnh Nhi đứng không vững, bước chân lảo đảo, quay đầu lại muốn mắng Sở Phong. Ai ngờ anh ta thế nhưng lại thừa dịp che miệng cô lại.

"Thật ra thì anh chỉ muốn nói cho em biết : em làm bữa sáng rất ngon, rất hợp khẩu vị của anh." Mặc dù anh tương đối muốn ăn cô hơn.

Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt, giống như một quả táo, làm cho người ta thèm nhỏ dãi : "Anh ăn ngon là tốt rồi."

Cô chạy vào bếp như một làn khói. Tai còn nghe thấy tiếng cười của Sở Phong và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

Tại sao trái tim cô lại đập loạn như vậy? Là bởi vì lần đầu tiên có đàn ông khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô sao? Hay bởi vì cô. . . . . . Thích anh ta rồi?

"Có khả năng này sao?" Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu, từng cái mâm sứ màu trắng trên tay được cô đặt lại chỗ cũ.

"A!" Sơ ý một cái, cô bị đồ sứ cắt vào tay.

Máu từ đầu ngón tay chảy xuống, đổ vào lòng bàn tay. Lương Dĩnh Nhi muốn cầm tờ giấy lau vết máu, nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, sau lưng, một cái bóng vội vàng chạy tới, không chút do dự đem ngón tay cô ngậm vào miệng.

"Cô ngốc này! Dọn cái khay cũng để bị thương."

"Tôi dùng giấy lau cầm máu là được rồi." Lương Dĩnh Nhi ngượng ngùng muốn rút tay lại, nhưng động tác của cô lại khiến cho vết thương nứt ra.

"Dùng giấy lau cầm máu sẽ dễ bị nhiễm khuẩn." Sở Phong thừa cơ giải thích, tại sao anh lại làm ra động tác vừa rồi.

Dùng giấy lau cầm máu sẽ bị nhiễm khuẩn sao?

"Ừm . . . . . Vậy anh làm sao biết tôi bị thương vậy?" Đây mới là điều cô tò mò nhất.

Sở Phong không được tự nhiên quay đầu đi: "Mới vừa rồi, em kêu lớn tiếng như vậy. Như bị người ta đâm một đao, anh sao có thể không biết."

Dĩ nhiên anh sẽ không nói cho cô biết. Thật ra thì anh vẫn ở phía sau cô, nhìn cô một người loay hoay như một con quay xoay a xoay a.

"Ơ, thất lễ quá, thật ra thì bình thường tôi sẽ không như vậy. Chỉ vì vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên mới bị thương." Cô kêu lớn tiếng lắm sao? Lương Dĩnh Nhi nhíu mày lại.

"Vậy em đang suy nghĩ gì đấy?" Thay cô băng bó kỹ, hắn lại không an phận lau môi đỏ mọng của cô, chọc cho cô tức giận thở hổn hển.

Cho đến khi trêu chọc cô đủ rồi, anh mới buông tay ra, chờ nghe đáp án của cô.

Lương Dĩnh Nhi bị trêu chọc như vậy, trong đầu ong ong, trống rỗng.

Cô không tự chủ mở miệng nói: "Tôi đang suy nghĩ, tôi có phải thích anh hay không?"

Không còn kịp che lại những tâm sự của cô. Lương Dĩnh Nhi trợn to cặp mắt âm thầm lo lắng, không biết Sở Phong sẽ nghĩ sao về cô.

Anh có cho rằng cô là loại người tùy tiện không, mới cùng anh chung đυ.ng không tới hai ngày đã nói thích anh. Hay là cho rằng cô có mục đích khác nên mới nói như vậy?

Những ý niệm hỗn độn trong đầu khiến cho cô không biết phải làm sao? Cô giỏi nhất là lấy tay che mặt trốn tránh, đứng một góc trong phòng bếp. Không nhìn thấy phản ứng của Sở Phong, cô tự nhiên cũng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ cùng với nghiền ngẫm của anh.

"Sau khi dọn dẹp xong, em có thể ở trong phòng làm bất kỳ chuyện gì, nhưng không thể quấy rầy đến giấc ngủ của anh." Sở Phong nói, lúc trước còn mang theo nhiệt tình đột nhiên biến mất, làm cho người ta cảm thấy không khí lạnh đến dọa người.

Anh cất bước rời đi. Lúc này, Lương Dĩnh Nhi mới dám thả lỏng, thân thể xụi lơ trượt xuống đất, tay chân vô lực khiến cô đứng không nổi, ngay cả ngồi cũng không vững.

Anh nói vậy là có ý gì? Một lát trước đối với cô nhiệt tình, một lát sau lại hướng cô lạnh lùng. Là bởi vì cô nói cô thích anh, cho nên anh mới trở nên lãnh đạm như vậy sao?

Cũng đúng a...! Chung đυ.ng không tới hai ngày, đã nói thích người ta, thật sự là làm cho người khác khó mà tin nổi.

Chỉ là, khi cảm giác tới, ai có thể ngăn cản đây? Đây chính là cái mà người ta gọi là nhất khiến chung tình đi!

Không hề có kinh nghiệm trong tình yêu - Lương Dĩnh Nhi cứ như vậy ngồi ở một góc trong bếp suy nghĩ lung tung, vượt qua một buổi chiều.
Chương 3
Như thường lệ.

Lương Dĩnh Nhi luôn là người đầu tiên đến công ty, cũng là người duy nhất không đến muộn. Nhưng hôm nay có một sự thay đổi nho nhỏ. Hôm nay, cô không ngồi xe buýt đi làm, mà có một người đàn ông xuất sắc đẹp trai —— Sở Phong đưa cô đi làm.

Sở Phong đeo kính mắt, phong độ mở cửa xe thay Lương Dĩnh Nhi. Biểu cảm lạnh khốc khiến người khác không khỏi quay đầu nhìn.

Trai đẹp ư! Ngó lâu một tý cũng tốt.

Anh cúi đầu dặn dò Lương Dĩnh Nhi mấy câu, lại in một nụ hôn lên má cô, mới lái xe nghênh ngang rời đi.

Lương Dĩnh Nhi cười hì hì phất tay nói tạm biệt với Sở Phong, dáng vẻ ngốc vù vù đi vào công ty mỹ phẩm H&B.

Hai người cực kỳ giống đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.

"Nghiên Nghiên, làm phiền em lấy dùm chị tài liệu về sản phẩm mới vào mùa thu được không?" Lương Dĩnh Nhi ngồi ở chỗ ngồi, đây là lần thứ mười sáu cô hô to ra ngoài cửa.

Sáng nay không hiểu vì sao : mọi người xem cô như bò cạp mãnh thú, biểu hiện rõ ràng nhất là Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên.

Lúc đi họp, Nguyên Nguyên không giúp cô chuẩn bị tài liệu. Giới thiệu sản phẩm mới thì không có một người nguyện ý giúp cô thao tác máy chiếu. Ngay cả lúc này, cô muốn lấy chút tư liệu, cũng cần hô to nhiều lần, mới có thể thấy Nghiên Nghiên bày ra vẻ mặt thối đem văn kiện vứt xuống trên bàn cô.

Cô rốt cuộc đã làm sai cái gì?

"Nghiên Nghiên." Cô kêu to lần thứ mười bảy, cuối cùng cánh cửa gỗ thô của phòng làm việc cũng được mở ra.

Người tiến vào là Nghiên Nghiên, nhưng trên tay cô ta không có bất kỳ văn kiện nào, thái độ lãnh đến mức khiến người khác không rét mà run.

"Quản lý, chị cần gì thì tự mình đi lấy không được sao?" Quẳng xong lời nói, Nghiên Nghiên phịch một tiếng đem cửa gỗ nặng nề đóng lại. Hồi âm lớn đến mức khiến Lương Dĩnh Nhi đầu óc choáng váng.

"Nghiên Nghiên, nhưng mà. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi khổ sở nhỏ giọng nói, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa kính.

Qua một hồi xôn xao, tiếng vang khách khách của giày cao gót giẫm trên sàn nhà truyền vào phòng làm việc của Lương Dĩnh Nhi. Cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, lần này trừ Nguyên Nguyên, Ly Ly, còn có U Linh nhân viên thường ngày có chuyện mới xuất hiện tất cả đều đi vào phòng làm việc của cô.

"Quản lý, rốt cuộc cô muốn cái gì?" Nghiên Nghiên nhìn Lương Dĩnh Nhi với ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Chị. . . . . ." Quái! Hôm nay, họ đều ăn thuốc nổ à? Mọi người đều khí thế rào rạt, như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống mới cam nguyện.

"Chị cái gì mà chị. Cà phê không biết tự mình lấy, tài liệu không biết tự mình tìm sao? Cô thiếu tay chân hay thiếu thông minh?" Nghiên Nghiên đối với cô làm một trận pháo oanh, những người khác rối rít nháy mắt muốn Nghiên Nghiên tiếp tục. Họ không chút đồng tình với cô hay muốn thay cô ra mặt.

Tất cả họ đều để ý một chuyện —— tại sao Sở Phong lại đưa Lương Dĩnh Nhi đi làm?

Sở Phong là người đàn ông độc thân hoàng kim của bữa tiệc hoành tráng hôm đó! Tất cả phụ nữ đều lấy anh ta làm mục tiêu. Thề muốn đi lên ghế thiếu phu nhân Sở gia, bằng không thì trở thành tình nhân cũng tốt. Ai ngờ ngày đó, không có một người biết tung tích của anh.

Mọi người cứ tưởng rằng Sở Phong căn bản chưa từng xuất hiện, không nghĩ tới anh ta lại bị vị quản lý cố làm ra vẻ thanh cao của bọn họ lừa đi mất rồi!

Nếu không phải Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên lơ đãng thấy Sở Phong đưa Lương Dĩnh Nhi đi làm, họ còn không biết mình sẽ bị lừa gạt bao lâu nữa! Cho nên bọn họ từng người một mới muốn gây khó dễ Lương Dĩnh Nhi.

Thêm Bình Luận