Người Tình Của Ác Ma

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Để thoát khỏi cái cảnh "ế" cô quyết định đi khám phá cái mới cải cách bản thân. Nhưng thậy không may khi cô gặp phải Người Tình Của Ác Ma. Với nhiều chiêu trò được chuẩn bị trước tại một địa  …
Xem Thêm

"Ông biết trước tôi sẽ kết hôn?" Vẻ mặt Sở Phong lạnh như băng đáp trả Tuyền Hoàng, như ác ma không có máu, không có lệ ngồi trên ghế sa lon màu đen.

"Chẳng lẽ, ông sẽ không kết hôn?" Tuyền Hoàng hỏi ngược lại Sở Phong.

"Tôi kết hôn hay không mắc mớ gì tới ông." Sở Phong xoay đầu về phía cửa phòng :"Cô ấy khoảng chừng nào sẽ tỉnh lại ?"

"Cô gái kia có lẽ sẽ ngủ thẳng đến ngày mai đi!" Chỉ cần nói đến chuyện bệnh nhân, Tuyền Hoàng liền khôi phục nghiêm chỉnh."Cô ta có dấu hiệu mệt nhọc quá độ. Hơn nữa lần này sốt cao như vậy, nếu như không nghỉ ngơi thật tốt, thể chất sẽ trở nên suy yếu. Thậm chí dễ dàng bị bệnh viêm dạ dày, thiếu máu, ngất xỉu vân vân. . . . . .."

"Vậy thuốc của cô ấy đâu?" Sở Phong mở miệng đòi thuốc.

"Tôi phối tốt rồi sẽ kêu người đưa tới." Tuyền Hoàng cầm áo khoác ngoài và túi xách của mình lên, đang tính toán muốn rời đi.

"Không tiễn." Sở Phong lười biếng đối với người sau cửa hô.

Sở Phong nâng chân lên, từng bước một nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ .

Lương Dĩnh Nhi đang ngủ say ngọt ngào, lật người, mặt vừa vặn hướng về phía Sở Phong vừa bước vào.

Anh ngồi ở mép giường, không kìm lòng được vươn tay xoa gò má non mềm đáng yêu của cô.

Bởi vì Lương Dĩnh Nhi không hay dùng mỹ phẩm, vì vậy hai gò má cô đặc biệt mềm mại.

Hành động này của Sở Phong làm kinh động tới Lương Dĩnh Nhi, cô cau mũi một cái, muốn gạt đi vật thể đang tác quái trên mặt mình, nhưng khi tay cô vừa đυ.ng đến đầu ngón tay của Sở Phong, ý thức mơ hồ lại đột nhiên trở nên rõ ràng.

Cô nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu nhìn ngón tay Sở Phong, lại nhìn khuôn mặt điển trai của hắn.

Sở Phong có ngũ quan rõ nét, mắt đen thâm thúy, sóng mũi cao, môi mỏng mê người, tất cả những đặc điểm cần có của trai đẹp anh đều có, nhưng mà khi anh ta cười lên lại có một loại khí chất đặc biệt ── khí chất ác ma, kết hợp với mái tóc dài đen nhánh, khiến phái nữ không mê cũng khó!

"Anh. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi vốn muốn hỏi "Anh là ai? Đây là nơi nào?" Nhưng lời nói đến khóe miệng còn chưa kịp buông ra thì hắn đã giành trước giải đáp thắc mắc trong lòng cô.

"Cô phát sốt."

"Ờ." Cô cúi đầu, tầm mắt không biết nên nhìn nơi nào.

"Cô cũng chỉ biết ờ thôi sao?" Sở Phong có chút ảo não đưa tay chống hông, động tác này cũng chẳng khác động tác của Tuyền Hoàng khi nãy là bao."Chẳng lẽ cô không biết hỏi những câu linh tinh như tôi là ai, đây là nơi nào sao ? Nếu tôi là người xấu, cô sẽ làm sao?"

Lúc này, cái khí chất giống như ác ma kia bởi vì tính cách nóng nảy của anh mà hơi giảm bớt chút.

"Vậy anh là người xấu sao?" Cô ngây ngốc hỏi, đôi mắt như đang cười nhìn anh.

Sở Phong tay nắm chặt quả đấm, trên trán hiện gân xanh : "Tôi dĩ nhiên không phải người xấu."

"Vậy thì được rồi."

"Cô tên là gì?" Anh nhất định phải kiếm những chuyện khác dời đi sự chú ý của mình, để tránh nhất thời không nhịn được đem cô bóp chết.

"Tôi tên là Lương Dĩnh Nhi, anh có thể gọi tôi là Dĩnh Nhi. Còn nữa, trí nhớ của anh thật không tốt."

Nhất thời, anh cảm thấy nụ cười của cô rất chói mắt.

Chê cười sao! IQ 189 như anh làm sao có thể không nhớ được tên của cô, chỉ là ban đầu trong lúc cô nói tên của mình, tiếng dần dần nhỏ đi, khiến anh không nghe thấy cô tên gì, chỉ biết cô họ Lương mà thôi.

"Vậy cô nhớ tôi tên gì sao?" Anh nhếch môi mỏng hỏi.

Lương Dĩnh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Anh từng nói với tôi sao?"

Sở Phong cảm thấy mình sắp mất khống chế.

"Tôi, gọi, là, Sở, Phong. Cô nhớ rõ ràng cho tôi." Nếu không phải ngại cô đang là bệnh nhân, anh thật rất muốn lắc lắc vai cô, xem cô có thể vì vậy mà thông minh hơn một chút không.

"Tôi biết rồi, anh tên là Sở Phong." Bất chợt, trên gương mặt cô không còn cười nữa, thay vào đó là nghi ngờ."Tôi vì sao lại ở nơi này? Còn nữa đây là nơi nào?"

(có tiếng của vật bị rạng nứt). Hiện tại hắn thật sự rất muốn đánh người.

"Cô phát sốt, nơi này là nhà của tôi." Sở Phong nghiến răng nghiến lợi trả lời cô.

Lúc này đây anh trừ bỏ muốn lắc người cô, còn muốn xin Tuyền Hoàng quay lại giúp cô ta kiểm tra lần nữa, nhìn xem cô có phải vì phát sốt mà cháy luôn tế bào não không.

"Tôi phát sốt anh đã nói qua nha! Nơi này là nhà anh tôi cũng đoán được. Nhưng mà tôi muốn hỏi anh, tại sao tôi lại phát sốt? Hơn nữa vì sao tôi lại ở nhà anh?"

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, thật là con mẹ nó tốt!

Sở Phong nheo mắt lại, mãnh liệt muốn chất vấn Lương Dĩnh Nhi có phải thật sự ngốc quá mức không, hay là thông minh đến mức khiến người ta muốn cắt cô thành lát mỏng?

Tốt nhất là loại trước, bằng không. . . . . . cho dù cô là nữ, thậm chí là mỹ nữ, anh cũng đánh không tha.

"Tại sao cô phát sốt tôi không biết. Ta chỉ vì cô té xỉu ở trong lòng tôi, nhất thời tốt bụng mới có thể dẫn cô về nhà tôi. Trả lời như vậy cô hài lòng chưa?" Từ lúc ra đời đến bây giờ được hai mươi bảy năm, lần đầu tiên anh bị người chọc tức đến muốn hộc máu.

Lương Dĩnh Nhi nghiêng đầu tự lẩm bẩm: "Ác ma cũng có lương tâm bức rứt?"

Đợi cô muốn che miệng lại thì đã không còn kịp nữa.

Sở Phong nghe thấy.

"Đúng, tôi là ác ma, tôi không có lương tâm, tôi cứu cô là vì thấy vui, vì tôi tự mình tìm tội, là vì tôi sống lâu quá tới lúc xuống địa ngục rồi!" Anh trừ muốn hộc máu ra, còn muốn đi đυ.ng tường.

"Tôi, tôi không phải cố ý. Xin anh tha thứ cho tiểu nữ sơ suất vô tâm." Lương Dĩnh Nhi bày ra một gương mặt bướng bỉnh, lè lưỡi, lại chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ."Nhưng ác ma sẽ xuống địa ngục sao?"

(Có tiếng vật bị nứt )! Thần kinh trên mặt của anh đã mất cân đối rồi.

Sở Phong lộ ra vẻ mặt muốn cười lại không thể cười, khóe miệng nâng lên một độ cong có chút mất tự nhiên, anh còn có thể cảm nhận được phân nửa bắp thịt gương mặt bên phải đang co quắp.

"Tôi mặc kệ ác ma có xuống Địa ngục hay không. Bây giờ, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ cho tôi."

Hắn nói trong tức giận, bộ dáng kia. . . . . . Chậc chậc! Cùng ác ma không có gì khác biệt.

Lương Dĩnh Nhi ngoan ngoãn nghe lời nằm lại trên giường, nhưng cô còn có nghi vấn, không nói sẽ không vui a :"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề nữa không?"

"Cô nói đi!" Sở Phong ngậm điếu thuốc, cho dù anh không thường hút thuốc lá. Nhưng lúc này anh phải dựa vào ni-cô-tin để bình ổn lại cảm xúc .

"Anh . . . . . Thật sự là ác ma sao?" Đầu Lương Dĩnh Nhi vội chui vào trong chăn, hỏi một câu rất đáng bị đánh.

"Cô ngủ ngay cho tôi!"
Chương 2
Mặt trời lên cao thay thế cho những vì sao đêm.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, Lương Dĩnh Nhi liền rời giường. Cô nhảy xuống giường khi còn chưa tỉnh ngủ, theo trí nhớ đi đến phòng tắm.

Phanh! Lương Dĩnh Nhi che mũi, ngã ngồi trên sàn nhà.

"Buổi sáng tinh mơ, không có chuyện gì đâm đầu vào tường làm gì? Muốn tự sát cũng không phải làm như vậy đi!" Bởi vì tiếng va chạm quá vang dội. Sở Phong bò dậy, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi ngồi trên mặt đất. Có thể dễ dàng liên tưởng đến cô vừa mới xảy ra chuyện gì.

"Tôi, tôi nhận lầm nơi." Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt xin lỗi, từ từ bò đến bên giường. Cuối cùng mới lấy tay chống đỡ cơ thể mình trở lại trên giường.

"Có đau không?" Sở Phong vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng. Làm cho Lương Dĩnh Nhi sợ run cả người .

Cô gái nhỏ này, anh vừa mới không để ý đến cô, cô liền xảy ra chuyện.

"Không đau! Anh xem, đau đau đều bay đi!" Lương Dĩnh Nhi học theo mấy lão xiếc trước kia "Đau đau bay đi". Nhưng khi ngón tay của cô chạm đến trán của mình, lại không nhịn được hơi co rúm lại, nước mắt đã vận sức chờ phát động.

Thêm Bình Luận