Khó có dịp tôi thay ông nhanh chóng xử lý xong chuyện rắc rối như thế. Cũng coi như là lấy công chuộc tội, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tội trên người tôi, bởi vì tôi cũng bị ép buộc.
Tuyền Hoàng hạ bút.
Cái gì là cái gì a? Không có việc gì làm hay sao mà lại đi viết bức thư này làm gì? Hơn nữa, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta lại bị ép cái gì, là ai ép chứ? Sở Phong mặt hằm hằm, đem tờ giấy lật đi lật lại , tiện tay vứt bỏ.
"Sao vậy?" Tâm tình của anh dường như không tốt lắm.
Lương Dĩnh Nhi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện bên cạnh Sở Phong. Nhưng dấu đỏ trên ngực, khiến người khác không khó đoán ra mới vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì.
"Không có việc gì, chỉ là muốn tiếp tục ăn em." Tay của anh lần nữa quấn lên cơ thể mê người của cô.
"Anh không phải vừa mới. . . . . ." Không phải đã gặp phải ngăn trở rồi sao? Lương Dĩnh Nhi không đem lời nói ra, để tránh gặp "Tư hình" xử phạt.
"Đừng nói nữa." Nghĩ đến anh liền nổi giận, anh thay cô rút áo đi. . . . . ."Em không mặc áo ngực?" Cô thật thông minh, thay anh bớt đi một thủ tục, đây cũng là thành quả mấy ngày nay "Đặc huấn" !
"Em . . . . ." Lương Dĩnh Nhi há mồm không biết nên nói gì. Thật ra thì lúc cô mặc áo, tay chân có chút luống cuống mới có thể quên mặc nội y.
"Đừng nói chuyện, anh thích nghe em rêи ɾỉ trong lòng anh." Anh nở nụ cười xấu xa, tức giận lúc trước đã biến mất vô tung.
"Nào có người nào nói chuyện như vậy ." Ưmh, anh cũng chuyển biến quá nhanh đi? "Ừ, anh. . . . . ." A, anh cư nhiên cắn ngực của cô.
"Hư! Ngoan một chút."
"Hu . . . . ." Anh khiến cô thật khó chịu.
Lương Dĩnh Nhi uốn éo người, giống như trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy, khiến cô không biết nên làm thế nào.
"Sở tiên sinh, ngài có kiện hàng."
Không giống tiếng nói non nớt vừa rồi, vào lúc này truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên.
Tiếng nói bất ngờ này làm Sở Phong và Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc không thôi, đợi ba giây đồng hồ đi qua, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
Lương Dĩnh Nhi vội vàng đem quần áo trên người kéo lại, để ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài.
Còn Sở Phong lại chuẩn bị thưởng cho người nọ một quyền. Hơn nữa xa thải tất cả nhân viên bảo vệ.
"Chết tiệt! Lại ai nữa?"
"Sở tiên sinh, Ngài có kiện hàng." Người đàn ông trung niên không e ngại biểu tình hung ác của Sở Phong. Cùng một người đàn ông khác đem kiện hàng đưa tới, sau đó tự động đặt nó giữa tường.
Đó là một bức tranh khổng lồ, về phần nội dung bức tranh đã bị tấm vải che lại.
"Là ai phái các người tới?" Anh nhất định phải khắc chế kích động muốn gϊếŧ người, để tránh máu làm dơ sàn nhà.
"Không biết." Hai người kia lắc đầu một cái, chỉ đem tờ giấy trong tay giao cho Sở Phong liền chạy lấy người.
Trên tờ giấy xinh đẹp chỉ viết một hàng chữ "Hi vọng anh sẽ thích" , bên cạnh còn vẽ rất nhiều hình tim.
Kỳ quái, đây không phải là chữ viết của Phòng Tuyết Nhi sao?
"Có thể vén lên xem một chút không?" Lương Dĩnh Nhi tò mò tiến tới, không đợi Sở Phong đáp lại liền đem vải nhung kéo ra."A —— trời ơi!"
Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc bịt miệng, hối hận mình rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi vén vải nhung ra.
"Làm sao…… vậy?" Sở Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn, sau một giây anh cũng không nhịn được rống to: "Phòng Tuyết Nhi, anh muốn gϊếŧ chết em!"
Nội dung bức tranh là một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quít, hôn nhau mãnh liệt. Tay của đàn ông đúng lúc bao trùm lấy hai vυ" của người phụ nữ, mắt cá chân của người phụ nữ lại vừa vặn che lại cường tráng của người đàn ông.
Động tác tuyệt vời, ánh mắt khẩn cầu, trông rất sống động, mà góc phải phía dưới bức tranh lại dùng chữ nghệ thuật ghi rõ— Người tình của ác ma.
【 Hết 】