Trong lúc Hà Chấn Đông đã dắt tay Khương Lệ Na hòa vào đám đông đang bắt cặp, ôm eo nhau thì Liêu Bích Linh vẫn còn chưa định hình được là chuyện gì. Tổng giám đốc Hoa Vinh nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc lại chủ động tán tỉnh một cô gái ư?
Mọi lần tiệc tùng, đến đoạn khiêu vũ, anh chỉ ngồi im bên cạnh những ông khách già hóm mà nhìn thôi, họa hoằn lắm là khi chính chủ nhân bữa tiệc mời thì anh mới nhảy. Có điều, trông điệu bộ của họ sao cứ giống như quen nhau từ kiếp nào vậy kìa.
- Lệ Na đâu rồi? – Hà Chấn Kiệt hồn nhiên hỏi.
- Anh Chấn Đông đi một mình nên mời cô ấy nhảy cùng. – Liêu Bích Linh trỏ tay về hướng đám đông.
- Hôm nay chắc bão sập nhà mất, đi nào.
Theo câu nói đùa, Hà Chấn Kiệt nắm tay Liêu Bích Linh kéo đi về hướng đám đông, hòa vào điệu Valse nhẹ nhàng bên cạnh cặp đôi anh trai em gái Trịnh Việt Cường và Trịnh Tú Trân.
Là một người ít tham gia vào các cuộc vui nhưng bản thân nhị thiếu gia Hoa Vinh vẫn dư sức bắt kịp nhịp sống trong từng môi trường lẫn hoàn cảnh, điều này khiến nữ trợ lý vô cùng ngưỡng mộ và yên tâm phò tá anh suốt ngần ấy năm.
Cách đó không xa, Khương Lệ Na cố gắng gồng mình theo những bước nhảy của Hà Chấn Đông. Vết thương ở bàn chân cô tuy đã kéo da non nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn.
Cứ nhớ tới việc anh kéo mình đi nhanh khiến mình hóa ra cái bộ dạng thảm hại kia thì cô chỉ muốn giẫm gót giày lên chân anh cho anh thấu hiểu cái cảm giác đau xanh người đó.
Trong ánh sáng lung linh của nến và những giai điệu dặt dìu vây quanh, Hà Chấn Đông dùng lực siết chặt lấy vòng eo nhỏ của Khương Lệ Na, kéo cô áp sát mặt mình mà thì thầm.
- Khương Lệ Na, mặt cô cũng dày thật, cô nghĩ rằng cô vẫn còn đủ sức quyến rũ tôi sau khi đã đá tôi đi một cách thảm hại ư?
- Chẳng phải anh đang ôm lấy em đó sao? Anh đã chọn em làm bạn nhảy chứ không chọn những cô gái kia còn gì? – Khương Lệ Na cong môi hỏi lại.
- Đừng có tự tin quá, chẳng qua tôi lo cô dụ dỗ đứa em trai mới lớn của tôi thôi. – Hà Chấn Đông cười khinh bỉ.
- Vậy thì anh cố ôm em thật chặt nhé, anh mà buông lơi là em sẽ quyến rũ em trai anh đấy.
Giọng nói du dương và đong đưa đầy vẻ công kích của người tình cũ khiến Hà Chấn Đông chẳng quen chút nào, chân mày anh khẽ chau lại, mặt cũng sa sầm.
Đối lập anh, khóe môi hồng thắm của Khương Lệ Na lại nở một nụ cười rất tươi, xem như cô bắt được thóp của anh rồi, hóa ra chàng trai cực phẩm họ Hà kia là nhị thiếu gia của Hoa Vinh và là em trai anh, cùng lắm, cô cứ vờ bám dính lấy Hà Chấn Kiệt thì kiểu gì anh cũng phải chạy đến mà gỡ thôi.
Thời khắc tiếng nhạc dịu hẳn và các cặp đôi chỉ ôm lấy nhau, di chuyển những bước ngắn sang trái, sang phải thì Khương Lệ Na mới có cơ hội ngửi được mùi hương nam tính lạ lẫm trên người đàn ông đã từng rất thân thiết.
- Cô quen biết Chấn Kiệt từ bao giờ?
Hà Chấn Đông ghé sát vào vành tai Khương Lệ Na, hỏi khẽ. Hành động này của anh khiến hai cặp đôi gần đó cứ ngỡ như anh đang hôn cô.
Hương thơm thiếu nữ năm nào vẫn không có gì thay đổi khiến bao dòng cảm xúc xa xưa dạt dào ùa về như sóng triều xô đập trái tim anh chao dao.
- Vào cái hôm anh bỏ rơi em giữa đường ấy.
Dù rằng Khương Lệ Na đã ban phát theo câu trả lời một tiếng cười nhưng làm sao Hà Chấn Đông không nhận ra trong đó có bao nhiêu phần tủi thân chứ. Cô bỏ anh đi biền biệt năm năm, giờ anh bỏ cô lại đó thì có thấm thía gì mà cô bày đặt nói như trách móc.
Lúc này, nhạc vụt tắt và ánh đèn vụt sáng trở lại, soi tỏ ánh mắt long lanh đã nhấn chìm đời ai trong vùng biển hận. Hà Chấn Đông nhẹ buông tay khỏi Khương Lệ Na rồi quay lưng, đi thẳng.
Hôm đó, anh lái xe được một đoạn thì tấp vào lề vì cảm giác trái tim đau đến không chịu nổi, lúc nhìn ra băng ghế sau, thấy dưới đệm xe có máu và nhớ tới lời than đau chân của cô nên anh đã vội vàng quay lại, thế nhưng, khi tới nơi thì cô đã đi mất.
Hỏi lão ăn mày ngồi gần đó thì biết cô đã được một chàng trai trông vẻ rất là giàu có bế lên xe rồi. Hóa ra, người ấy là Chấn Kiệt.
Mấy hôm trước, anh ngồi xe em trai đi thị sát công trường, phát hiện có vết máu dưới đệm ghế phụ nhưng không hề biết đó là vết máu của cô.
Thấy Hà Chấn Đông mặt mày tối thui, buông bạn nhảy ra một cái liền biến mất nên cả Liêu Bích Linh lẫn Hà Chấn Kiệt vội vàng dắt nhau chạy đến bên cạnh cô gái xinh đẹp.
- Ôi trời, cái ông anh này, sao không nói gì mà đi thế kia chứ? Cô Lệ Na đừng để ý nhé, anh tôi bệnh không nhẹ đâu. – Hà Chấn Kiệt ái ngại cất tiếng.
- Hình như anh ấy có điện thoại. – Cô vội nói đỡ cho bản thân đỡ quê độ.
- Ban nãy phó tổng Trịnh nói tôi mới biết cô là tiểu thư của Kim Thế đấy, gặp nhau vội vàng quá nên chưa kịp giới thiệu kỹ, tôi là phó tổng giám đốc của Hoa Vinh. – Hà Chấn Kiệt trịnh trọng đưa tay ra.
- Vâng, Hà phó tổng, quãng thời gian sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
Cái bắt tay cùng câu nói bông đùa của Khương Lệ Na khiến Hà Chấn Kiệt cười tít mắt, còn cô gái bên cạnh anh thì lại thoảng buồn bởi nhận ra có điều gì đó thật lạ.
Tuy có tính cách ấm áp và thân thiện hơn Hà Chấn Đông nhưng phó tổng này cũng chưa bao giờ tỏ ra quá thân thiết với phái nữ, còn là một người lạ mới quen nữa.