May mắn cho Khương Lệ Na, lúc này, chiếc điện thoại của Hà Chấn Kiệt cũng vừa đổ chuông. Thấy người gọi là trợ lý Liêu Bích Linh, anh mới chợt nhớ đã gần tới giờ hẹn với phó tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Bối.
Sau khi nói dối cô trợ lý rằng mình đang trên đường tới điểm hẹn, anh nhanh chóng dìu cô gái mới quen đến chiếc taxi gần nhất và dặn dò tài xế đưa cô về an toàn.
- Hôm nay đã có duyên gặp gỡ, tôi mong được làm bạn cùng cô, cô cho tôi số điện thoại nhé. – Vừa nói, anh vừa đưa điện thoại của mình cho cô lưu số vào.
- À, được, tôi cũng muốn mời anh một bữa cơm cám ơn.
Các ngón tay thon thả của Khương Lệ Na gấp gáp lướt nhanh trên màn hình điện thoại rồi đưa trả lại cho chủ nhân của nó và chỉ mấy giây sau, chiếc điện thoại trong túi xách cô đã hiện lên cuộc gọi đến từ dãy số lạ.
Đôi nam nữ gật đầu chào nhau lần nữa rồi đường ai nấy đi. Hà Chấn Kiệt cho xe vòng lại, thẳng đến quán cà phê Sunny, suýt chút nữa, anh đã quên bén chuyện đàm phán cùng Trịnh Việt Cường.
Tập đoàn Hoa Vinh tuy kinh doanh đa ngành nghề nhưng lại chỉ mới có ý định lấn sang mảng thời trang may mặc gần nửa tháng nay, vậy nên, khi nghe bên Trịnh Bối đăng báo sang nhượng lại một số chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng, anh đã chủ động liên hệ để thu mua, dọn đường trước cho kế hoạch thống trị làng mốt.
Nhác thấy phó tổng từ xa, Liêu Bích Linh liền vội vàng đứng lên, theo hành động của cô, Trịnh Việt Cường cũng rời ghế.
Bản thân Trịnh Việt Cường vẫn thường thấy Hà Chấn Đông qua các bài báo phỏng vấn doanh nhân thành đạt, thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn được thấy mặt cậu út nhà Hà Chấn Quốc.
Sau khi chào hỏi, cả hai cậu ấm nhanh chóng ngồi xuống bàn bạc công việc, còn Liêu Bích Linh thì cẩn thận ghi chú lại tất cả những gì cấp trên cùng đối tác thỏa thuận để tiện bề soạn thảo hợp đồng.
Cũng may ban nãy, cô tiện đường tạt vào trước, chứ nếu không thì cái cổ của Trịnh Việt Cường chắc dài ra tám mét vì đợi Hà Chấn Kiệt rồi.
- Tôi không ngờ lại suôn sẻ như vậy, trông cậu có vẻ rất thích các chuỗi cửa hàng của Trịnh Bối, hy vọng khi về tay cậu rồi, chúng sẽ phát triển hơn. – Trịnh Việt Cường vui vẻ nói.
- Điều đó là đương nhiên rồi, sau này, chúng sẽ được gọi là chuỗi cửa hàng của Hoa Vinh. – Hà Chấn Kiệt mỉm cười, đáp.
Trịnh Việt Cường nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, khe khẽ gật đầu. Xem ra, hổ phụ sinh hổ tử là có thật, nhị thiếu gia này thế mà lại là cao thủ trả giá, mức giá mà Hà Chấn Kiệt đề nghị giảm xuống không hề nhỏ nhưng so với giá trị thực tại của đối tượng chuyển nhượng là đúng.
Trịnh Việt Cường cũng hiểu rõ nếu không chớp lấy cơ hội này thì e rằng phải chờ đợi rất lâu mới có người hỏi mua, thế nên, suy đi tính lại, hắn đành đồng ý cho kịp việc của mình.
- À, cuối tuần này là sinh nhật của em gái tôi, bữa tiệc được tổ chức tại gia và khách mời chủ yếu là những người thân tình thôi, mong rằng cậu sẽ sắp xếp thời gian đến chung vui, ngày mai, tôi sẽ đích thân đưa thiệp mời đến Hoa Vinh. – Trịnh Việt Cường hạ giọng, khẩn khoản.
- Cuối tuần này tôi rảnh nên sẽ đến, dù sao thì Trịnh tiểu thư cũng đang cống hiến rất nhiều cho Hoa Vinh.
Câu nói thật lòng từ Hà Chấn Kiệt lọt vào lỗ tai của Trịnh Việt Cường thì hóa thành câu nói móc mỉa. Thế nhưng, hắn vẫn cố bình tĩnh, gởi lời cảm ơn anh, xong chào tạm biệt rồi quay lưng, cất bước.
Ai đời nhà có công ty to đùng, mướn người quản không hết mà em gái hắn, Trịnh Tú Trân lại xách đơn đến Hoa Vinh xin việc, đã vậy có phải làm chức vụ gì to tát đâu, vốn liếng được cái mặt đẹp nên họ cho nó vô quầy lễ tân đứng, nhe răng cả ngày ra mà chào khách.
- Đây là lần đầu tiên anh đồng ý đi dự tiệc đó. – Liêu Bích Linh vừa thu dọn sổ sách, tài liệu vừa nói.
- Em đi với anh nhé, kiểu gì cũng có khiêu vũ cho coi, tiện thể làm bạn nhảy của anh luôn.
- Vâng, thưa sếp.
Liêu Bích Linh trịnh trọng đáp lời rồi nhoẻn cười thật tươi. Cuối cùng cũng có ngày cô được cùng anh khiêu vũ.
Từ ngày bước chân vào công ty và đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, vị sếp trực tiếp của cô chẳng tham gia tiệc tùng gì, cứ ở công ty xong lại về nhà, ngày nào tâm trạng không tốt thì la cà quán nước, thế thôi.
Cô thầm nghĩ có lẽ vì anh mua được các chuỗi cửa hàng ưng ý nên mới vui mà nhận lời Trịnh Việt Cường.
Đưa cô trợ lý về nhà xong, Hà Chấn Kiệt quay xe trở lại biệt thự. Tuy kém Hà Chấn Đông có hai tuổi thôi nhưng anh chưa lần bị mẹ mình hối thúc chuyện vợ con bởi theo quan niệm cổ hủ của bà thì đầu xuôi đuôi mới lọt, thế nên suốt hai năm nay, anh trai anh liên tục được mai mối nhưng toàn bất thành. Hôm nay, nghe bảo là lần cuối, cũng không biết là có ra ngô ra khoai gì chăng.
Khi chiếc ô tô do Hà Chấn Kiệt cầm lái đến cổng chính thì siêu xe của Hà Chấn Đông cũng vừa trờ tới, tuy Hà Chấn Đông đá mắt nhường đường nhưng anh vẫn không vào mà đưa tay làm hiệu mời anh trai đi trước.
- Sao rồi anh, buổi coi mắt thế nào? Lần này mẹ cứ giữ bí mật nên em cũng không biết cô gái ấy là tiểu thư nhà nào nữa. – Hà Chấn Kiệt nhìn anh mình lom lom, nhỏ giọng hỏi ngay khi vừa đóng cửa xe.
- Như những lần trước thôi, Chấn Kiệt à, nếu em muốn kết hôn thì cứ việc tiến tới nhé, anh không câu nệ gì chuyện lớn nhỏ hay trước sau đâu.
Trông cái mặt lạnh tanh, chán đời của ông anh mà Hà Chấn Kiệt chỉ biết im lặng dõi theo bóng dáng cực phẩm kia dần dà khuất sau những chậu kiểng lớn.
Thiệt tình thì anh đã để ý cô gái nào đâu chứ, làm sao kết hôn được. Coi bộ lần coi mắt cuối này lại mang về thất vọng cho chủ tịch cùng phu nhân nữa rồi.