Giữa căn phòng ẩm thấp nằm dưới lòng đất, khí lạnh bao trùm cả không gian. Cổ Mộc Hàn nằm co rúm người. Cô cười khổ “không ngờ mình cũng không khác gì loài chuột cho lắm!”
Cộp…
Cộp…
Tiếng giày gõ đều lên mặt sàn, từng bước đều đặn và vững chãi.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày, cô thừa biết người đến là ai. Căn phòng này ngoài ba của cô ra thì không còn ai khác có thể vào được, không ai biết được cái nơi gọi là bí mật này của ông ấy. Bản thân cô sống ở Cổ gia ngần ấy năm mà còn chưa biết đến sự tồn tại của căn phòng này…và rồi có lẽ là cô sẽ chỉ còn lại nắm xương khô trong một thời gian ngắn sắp tới, sức khỏe cô đang bắt đầu kém đi vì nơi này vừa lạnh vừa thiếu oxy.
- Khụ…khụ…
Cổ Mộc Anh dừng lại trước mặt Cổ Mộc Hàn, ông nhìn chằm chằm lên người cô. Tuy căn phòng này rất tăm tối nhưng ông vẫn cảm nhận được sắc mặt cô đang nhợt nhạt.
- Cổ Mộc Anh, ông lại muốn gì đây?
‘Cổ Mộc Anh? Con dám gọi thẳng tên ta?’
- Vậy tôi nên gọi ông là gì? Ông chủ Cổ có được không?
Cổ Mộc Anh nhíu chặt mày “không vòng vo nữa…con nên giao ra tất cả số cổ phiếu mà con đã thu mua được từ Cổ thị!”
- Tại sao tôi lại phải giao ra? Tôi nhớ không nhầm thì tôi mua chúng bằng tiền của tôi kia mà?
- Cổ Mộc Anh, ông muốn cướp trắng trợn như vậy sao?
Cổ Mộc Anh lạnh mặt!
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nói tiếp “nếu không phải tôi thu mua số cổ phiếu đó thì số cổ phiếu đó sẽ rơi vào tay kẻ khác. Ông làm thế nào để thu hồi lại được chứ?”
‘Mày câm miệng!’
- Tại sao tôi lại không được nói?
‘Cổ Mộc Hàn, mày không giao ra số cổ phiếu đó thì mày đừng hòng rời khỏi nơi này!’
- Ông đừng hòng đạt được mục đích.
Cổ Mộc Anh không nói gì thêm, ông quay người rời đi…
‘Mày sẽ phải hối hận!’
- Người phải hối hận là ông mới đúng.
Cổ Mộc Anh quay đầu nhìn lại Cổ Mộc Hàn vài giây rồi dứt khoát rời đi.
Trong bóng tối mênh mông, nước mắt Cổ Mộc Hàn lăn dài trên khóe mắt “Cổ Mộc Anh, ông thật sự tàn nhẫn đến như vậy sao?”
- Khụ…khụ…
Cổ Mộc Hàn thấy mình mỗi ngày một yếu ớt hơn và ho nhiều hơn.
- Tư Tư giờ này anh đang ở đâu?
Cổ Mộc Hàn cười khổ “Cổ Mộc Hàn à Cổ Mộc Hàn, hàng ngày mày lười vận động, nên giờ thành ra thế này…chỉ mới bị nhốt có mấy hôm mà cơ thể lại suy nhược đến mức này rồi”.
“Tiểu Hàn!”
- Là anh Tư Tư!
“Tiểu Hàn, em sao rồi?”
- Anh Tư Tư!
Từ Diện Tư đau lòng ôm lấy Cổ Mộc Hàn vào lòng “Tiểu Hàn, anh xin lỗi vì không sớm tìm gặp em…để em chịu khổ rồi”.
- Khụ…khụ…
“Tiểu Hàn, cơ thể em lạnh quá. Để anh đưa em ra ngoài”.
Bốp…bốp…
‘Ông chủ Từ…xem ra thì cũng nghĩa nặng tình sâu quá nhỉ!’
“Cổ Mộc Anh”.
‘Người đâu…không được phép để ai sống sót rời khỏi đây’.
- Cổ Mộc Anh, ông tha cho anh Tư Tư, chuyện này không liên quan đến anh ấy.
“Tiểu Hàn”
- Anh đi đi…
“Không, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em”
- Tư Tư!
“Em đừng nói nữa”.
Cổ Mộc Anh cười lạnh “cả hai đều không ai được đi”.
Đám sát thủ bí mật của Cổ Mộc Anh liền xông vào đánh Từ Diện Tư.
Một mình Từ Diện Tư phải chống chọi với cả đám sát thủ, trên tay anh còn bế Cổ Mộc Hàn.
- Tư Tư, anh nhanh rời khỏi nơi này. Mặc em!
“Từ Diện Tư anh làm sao có thể bỏ rơi người phụ nữ của mình, như vậy anh đáng mặt đàn ông sao?”
- Giờ phút này anh phải nghĩ cho đại cuộc, sĩ diện khỉ gió gì nữa. Thế này thì cả hai cùng chết.
“Được chết cùng em thì cũng là một cách giữ hạnh phúc”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “các người vẫn chưa ăn cơm sao? Mạnh tay hơn và gϊếŧ chết chúng”.
Nước mắt Cổ Mộc Hàn chợt lăn dài “Cổ Mộc Anh, ông vì lợi ích của cá nhân ông mà ông muốn ra tay sát hại tôi sao?”
‘Tất cả đều tại con…dã tâm của con quá lớn, đừng trách ta’.
- Không, không đâu…tôi không trách ông, vì tôi biết…giữa ông và tôi đã trở thành kẻ thù, vì thế giữa ông và tôi chỉ một người được tồn tại.
Cổ Mộc Anh kinh ngạc trước những lời của Cổ Mộc Hàn.
Từ Diện Tư cũng ngạc nhiên không kém.
Cổ Mộc Hàn tụt xuống, cơ thể cô đã thật sự rất suy nhược, cô chỉ có thể đứng dựa vào người Từ Diện Tư.
- Tư Tư, đừng để ý đến em…tập trung chiến đấu, để cả hai được an toàn rời khỏi nơi này. Mọi việc nhờ anh cả đấy.
Từ Diện Tư mỉm cười ''Được…anh sẽ đưa em an toàn rời khỏi nơi này!"
Bao nhiêu sức mạnh đều được bộc phát trong giờ phút nguy hiểm này. Từ Diện Tư đánh ngã hết đám sát thủ của Cổ Mộc Anh.
Phựt…
Cổ Mộc Anh dùng dao đâm thẳng vào sau gáy Từ Diện Tư, khiến anh ngã quỵ xuống.
Cổ Mộc Hàn hốt hoảng thốt lên “anh Tư Tư!”
- Cổ Mộc Anh, tôi ghét ông.
Cổ Mộc Anh chĩa con dao về phía Từ Diện Tư và đưa mắt nhìn Cổ Mộc Hàn “mày không giao ra số cổ phiếu đó…thì…Hôm nay tên Từ Diện Tư này sẽ bị tao lột da róc xương tại căn phòng này!”
- Không…
- Người đâu…có ai không cứu tôi…
“Tiểu Hàn, đừng kêu nữa…vô ích thôi em, anh chết cũng không sao, đừng để ông ta đạt được mục đích, đừng đưa số cổ phiếu đó ra, đó là thứ thuộc về em!”
- Anh Tư Tư! Sao giọng của anh lại yếu ớt như vậy…anh sao rồi?
Cổ Mộc Anh cười lạnh “mày nhanh giao ra”
- Được…
“Tiểu Hàn!”
‘Mày đừng hòng giở trò!’
- Chỉ cần anh Tư Tư không gặp nguy hiểm! Tôi hứa với ông.
‘Mày là đứa xảo quyệt, tao lấy gì để tin mày!’
- Ông nhanh cho người đưa anh ấy đến bệnh viện đi…tôi sẽ ở lại, chỉ cần thấy anh ấy được an toàn thì tôi sẽ uỷ quyền số cổ phiếu đó sang cho ông.
Từ Diện Tư cảm giác toàn thân mình bất lực, đầu óc rỗng tuếch và cuối cùng thì ngất đi. Khi anh tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện.
“Tiểu Hàn!”
‘Già tỉnh lại rồi à?’
Từ Diện Tư nhíu mày “tôi đã hôn mê bao lâu?”
‘Ba hôm rồi’
“Tiểu Hàn đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
Hàn Du thở dài “Cổ tiểu thư vì muốn già được sống mà đồng ý giao ra số cổ phiếu đang nắm giữ trong tay”.
Từ Diện Tư siết chặt tay “lão hồ ly đó…”
“Tiểu Hàn hiện đang ở đâu?”
‘Cổ tiểu thư đang rất an toàn, cô ấy đang ở biệt thự riêng của cô ấy! Nhưng Cổ Mộc Anh cho rất nhiều người canh giữ, Hà Kính Phong cũng không được tiếp xúc với Cổ tiểu thư’.
Từ Diện Tư càng nghe Hàn Du nói thì càng tức giận “ông ta muốn kế hoạch hoàn hảo chứ gì…vậy tôi sẽ giúp cho kế hoạch của ông ấy hoàn hảo hơn vạn phần”.
‘Già định làm gì?’
Từ Diện Tư cười nham hiểm “đến Cổ gia mời Cổ lão phu nhân đến Từ gia làm khách vài hôm”.
Hàn Du kinh ngạc “già đúng là…một bà cụ lưng còng cũng không buông tha sao?”
Mặt mày Từ Diện Tư âm u lạnh lẽo “Từ Diện Tư tôi đã từng tuyên bố…ai dám đυ.ng đến hoặc làm tổn thương đến Tiểu Hàn, thì sẽ phải trả một giá đắt… đắt đến mức không trả nổi!”