Khuôn mặt lạnh như băng của anh ta chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì. Đôi mắt mệt mỏi và ủ rủ bỗng ngước lên, một ánh nhìn chằm chằm của anh ấy chĩa vào Lưu Thanh Vân đang đứng bất động trong thang máy.
Khoảng khắc 4 mắt nhìn nhau ấy, cảm giác như tim cô đang ngừng đập, cô đứng chết lặng ở đó.
Là anh ấy, thực sự là anh ấy!
Người đàn ông đã giúp cô chạy chữa cho đứa em trai đang nguy kịch, nhưng cũng là người đã lấy đi sự trong trắng của cô.
""Người hầu mà anh nói, có phải cô gái này không"" Giọng nói trầm khàn của anh ta cất lên. Anh ấy vội đánh mắt đi chỗ khác, nhưng khuôn mặt vô cảm ấy vẫn chẳng có một chút gì thay đổi.
""Làm ơn đừng nhận ra mình.""
Lưu Thanh Vân chỉ biết đứng đó cầu nguyện để người ta không nhận ra mình.
Thấy vậy, tên tổng quản Đàm Nghiêm ngẩng mặt lên thấy Lưu Thanh Vân đang đứng bất động ở trong thang máy, liền mở miệng nói với người đàn ông kia, ""Anh Tô, đây là nhân viên quản lí của phòng khách, Lưu Thanh Vân""
""Quản lí Lưu, đây là vị khách đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay, Anh Tô. Anh ấy đã phải lặn lội đường xa đến đây, từ tận thành phố Y đến nơi này để ở ở khách sạn chúng ta, khách sạn của chúng tôi thật là may mắn khi có được sự hiện diện của anh ở đây."" Tên tổng quản vừa giới thiệu anh ấy với Lưu Thanh Vân, miệng vừa liến thoắng nịnh bợ anh ta.
Nói đến thành phố Y, anh ta như vừa mới nhớ ra được điều gì đó, ""À phải rồi, không phải quản lí Lưu cũng đến từ thành phố Y sao? Nhìn anh Tô này, cô đã từng gặp anh ấy bao giờ chưa? Đây cũng là một dịp đặc biệt của anh ấy khi gặp được người bạn cữ ở cùng thành phố phải vậy không nào?
Trong khi Đàm Nghiêm miệng đang ra rả thích thú, Lưu Thanh đứng đó tim lại đập như đang chạy marathon.
""Nếu vậy thì để cô ấy làm quản gia cho tôi đi."" Chất giọng trầm khàn của anh ấy lại một lần nữa vang lên, nhẹ nhàng và từ tốn, không cho một chút cơ hội nào để từ chối.
""Thưa anh Tô, tôi làm ở bộ phận gia chính, có thể sẽ không quen với công việc quản gia, tôi e rằng..."" Lưu Thanh Vân vội vàng từ chối lời đề nghị. Hơn hai năm qua, cô ấy đã từ bỏ anh ta, cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Đây cũng là vì giữ gìn thanh danh cho anh ấy.
Khi Thanh Vân còn chưa kịp dứt lời, anh ấy đã vội vã chen ngang, ""Quản lí Lưu không muốn phục vụ cho tôi sao?""
Mặc dù chỉ như đang hỏi cô ấy, mà giọng anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái vậy.
""Có, tất nhiên là có rồi, Anh Tô đã có thiện chí muốn cho cô ấy cơ hội để phục vụ anh, đó là một đặc ân dành cho khách sạn chúng tôi cũng như quản lí Lưu, làm sao chúng tôi có thể khước từ được chứ."" Đàm Ngiêm không để Thanh Vân có cơ hội từ chối mà ngay lập tức chen vào cuộc trò chuyện, cũng không quên để lại một cái liếc nhìn đầy ẩn ý, để nhắc nhở cô cần phải cư xử thông minh hơn.
Biết rằng mình không thể từ chối được nữa, Thanh Vân đành phải gật đầu bởi cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
Sau khi cánh cửa thang máy đóng lại, ngoại trừ tổng quản Đàm Nghiêm và cô ""quản gia mới"" Lưu Thanh Vân thì toàn bộ nhân viên ban quản lí đều bị giữ lại bởi bảo vệ của ""người đặc biệt"".
Ở phía bên trên, thang máy đã lên đến dãy phòng chủ tịch.
Đàm Nghiêm bước chân định dẫn họ vào bên trong nhưng đã bị bảo vệ của anh kia chặn lại. ""Anh Đàm, đến đấy được rồi, những việc còn lại sẽ là của quản lí Lưu, anh Tô không thích bị người khác quấy rầy. Tôi mong rằng trong thời gian anh Tô ở đây, bộ phận bảo vệ sẽ đảm nhiệm tốt công việc của mình và không làm những việc ngu ngốc như cho những người không có phận sự bước chân vào đây.""
Trước những lời nói sắc sảo của anh ta, Đàm Nghiêm biết mình phải làm gì. Mặc dù khá lúng túng khi bị chặn lại thế này, tổng quản vẫn nhanh chóng gật gù, ""Hiểu rồi, hiểu rồi, anh Tô không cần phải lo lắng, khách sạn của chúng tôi là tốt nhất trên cái thành phố này. Anh không cần phải bận tâm đến vấn đề an ninh.""
""Hiểu rồi thì tốt, vậy thì đi làm việc của anh đi."" Nói xong, anh ta mời Lưu Thanh Vân và BOSS bước ra khỏi thang máy và nhìn nó đi xuống.