Chương 7: Đứa con gái hư hỏng
Tiếng di động vang lên, tôi vội tắt đi, an ủi mẹ một chút rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bấm nút gọi lại, đầu bên kia vang lên tiếng nhạc chờ, một bài hát rất buồn, tôi nghe mà không kìm được nước mắt.
“ Tôi đang ở quán bar Duy Đô, mau đến đây.”
Còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã dập máy.
Duy Đô là quán rượu hôm qua tôi gặp anh ta, vừa đi vào, gã quản lý trẻ măng tối hôm qua liền đón đi lên,” Ông chủ đang ở hàng ghế số 1 chờ cô, hắn hôm nay tâm tình không tốt, cô cẩn thận một chút chớ chọc hắn nổi giận.”
Ông chủ? Cái quán bar này không lẽ là của anh ta? Tự giễu bản thân cười cười, người ta mở quán bar đâu có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tình nhân của anh, có tư cách gì hỏi đến.
Lại là hàng ghế hôm qua, đấy cửa tiến vào trong, ngoại trừ Hoa tiên sinh còn có một nam nhân trẻ tuổi, cả người tản ra khí chất quý tộc, vừa nhìn cũng biết đó là người có tiền.
Người nam nhân trẻ tuổi kia có điểm nhìn quen mắt, lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
“ Lại đây.” Mặt anh ta không chút thay đổi, thậm chí so với tối hôm qua còn lạnh hơn.
Theo lời đi đến bên người anh ngồi xuống, anh ta lạnh lùng nhìn tôi liếc mắt một cái, lạnh giọng nói:” Nhớ kĩ, cô hiện tại là nữ nhân của tôi, trừ bỏ tôi, ở ngoài ít cùng nam nhân khác tiếp xúc, tránh làm cho tôi mất mặt. Dù tôi còn chưa từng chạm qua cô.”
Trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy tôi và Tử Kiềm nắm tay nhau, nhưng chúng tôi chỉ có nắm tay, hơn nữa tôi chỉ là tình nhân chứ không phải là người phụ nữ của anh nha.
Hắn tà mị liếc mắt nhìn tôi:” Thế nào, sao không nói?”
Hít vào một hơi thật sâu, làʍ t̠ìиɦ nhân quả nhiên sống không được một tia ôn nghiêm, rõ ràng là không thích mà vẫn phải tươi cười sáng lạn đón ý nói hùa, nhẹ giọng nói:” Tôi biết rồi.”
“ Già Minh, mang cô ta đi mua vài bộ quần áo.”
Thật buồn cười, sợ tôi làm mất mặt anh sao? Tôi chỉ là một nhân tình, không thể quang minh chính đại lộ diện, cũng không phải là vợ của anh, cũng không đi mọi nơi nói cho mọi người biết là đang bao dưỡng tôi, cũng sẽ không đem tôi mang đi ra ngoài, thế tôi mặc đẹp đứng đấy cho ai xem?
Không hiểu anh ta đang suy nghĩ cái quái gì a.
“ Vâng, ông chủ.” Quản lý quán bar vừa nãy đưa tôi lên đáp.
Trên xe, tình ca thương cảm ở bên tai lượn lờ không dứt, hai người đều không nói gì.
Hắn thản nhiên mở miệng:” Tôi gọi là Già Minh.”
“ Tôi là Tô Thiển Thiển.”
Hắn không mang tôi đi mua quần áo trước mà dẫn tôi đi ăn.
Đánh giá của tôi đối với hắn là: một nam nhân rất cẩn thận.
Vừa đi khỏi nhà ăn hắn liền lấy bao thuốc lá ra, hút một điếu.
Hắn trong đám khói thoạt nhìn rất ảo, ngón tay thon dài trắng nõn mang theo một điếu thuốc lá, tư thế kia thực tao nhã, thực mê người.
Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nói:” Già Minh, còn không cho tôi một điếu, tôi cũng muốn thử xem sao.”
Hắn thản nhiên lướ nhìn tôi quét mắt một cái, đưa cho một điếu thuốc.
Châm điếu thuốc hắn vừa đưa, hung hăng hút một hơi, nước mắt nước mũi chảy giàn dụa hết ra ngoài.
“ Không biết hút thì đừng cố, ở đây không có ai thi với cô đâu.” Già Minh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Hất tay hắn xuống, hút lại một lần, không còn nghẹn như trước, ít nhất tôi chắc chắn mình có thể cảm nhận được hương vị này.
“ Thuốc lá, là một thứ đồ tốt, khó trách nhiều người mê luyến nó như vậy, xem ra tôi cũng bị nó mê hoặc rồi, nữ nhân hư hỏng không thể không thích nó, nếu chấp nhận làm nhân tình, tôi chẳng phải đã là một đứa con gái hư hỏng rồi sao.”
Tuy rằng chỉ kí hợp đồng kì hạn năm năm với Hoa tiên sinh, nhưng năm năm sau liệu tôi có thể trở về cuộc sông bình thường không? Cười khổ lắc đầu.