Chương 56: Dường như không có việc gì
“ Hôm nay hai người thực sự không cãi nhau chứ? Chị thấy Mộc Lạo vội vã xuống lầu như thế cơ mà.”
“ Không cãi nhau, chỉ là nghĩ tới hôm qua anh ấy không đi tìm em nên có chút tức giận thôi.” Nếu cô đã nói như vậy, tôi đành phải nói dối theo vậy, thực sự cũng không còn cách nào khác.
Tô Ngưng cau mày hỏi:” Thiển Thiển, sắc mặt em tái nhợt quá, có muốn đi bệnh viện khám thử không?”
Vẫn còn tái tới như vậy sao? Hai tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt vài cái:” Hai ngày nay kì sinh lý của em đến, nên sắc mặt không được tốt lắm.”
Ánh mắt Tô Ngưng nhìn tôi đầy vẻ tò mò nghiên cứu:” Kì sinh lý tới mà hai người còn chuẩn bị áo mưa? Thật không biết quý trọng thân thể của mình, Mộc Lạo cũng thực không hiểu chuyện, kì sinh lý của em tới cấm dục vài ngày cũng không chịu được sao?”
Trong lòng tôi cả kinh, cô tại sao vẫn còn hoài nghi chuyện về hộp bαo ©αo sυ kia, cũng lạ là tôi không nói dối, tìm một lý do phớt lờ đi cho xong chuyện xem ra không được, rốt cuộc thì vẫn phải đối đầu với vấn đề này, nếu vì chuyện này mà Tô Ngưng đi và Hoa Thần giận dỗi sẽ không tốt lắm.” Kì sinh lý của em không đều, lần trước cách đây một tuần, bác sĩ nói vì uống thuốc tránh thai nên mới có hiện tượng như vậy, cho nên chúng em mới chuyển sang dùng áo mưa.”
Khi tôi nói xong câu đó, đầu đã cúi không thể thấp hơn, một đường nóng từ cổ lan đến mặt, tin chắc rằng mặt của tôi rất đỏ, cái này hẳn cô sẽ không nói mặt tôi tái nhợt nữa đi.
“ Thiển Thiển, em bây giờ vẫn còn nhỏ, phải biết yêu quý cơ thể mình.”
Tôi gật gật đầu, không đáp lại.
Tô Ngưng sớm đã biết Hoa Thần có người phụ nữ khác, lại làm bộ dường như không có việc gì, mà hộp bαo ©αo sυ kinh khủng kia chỉ sợ là cái cớ để cô kể chuyện của bản thân mình, sự kiên nhẫn của cô cũng không phải là quá lớn. Nhưng mà, chỉ cần thấy bộ dạng làm như không có việc gì của cô cũng biết tâm tư người phụ nữ này thâm trầm đến chừng nào, nếu tôi và Hạ Mộc Lạo diễn không tốt, chỉ sợ không quá vài ngày đã bị cô phát hiện rồi, không thể giấu diếm được nữa.
Sự nghi hoặc trong mắt Tô Ngưng dần biến mất, tôi ngồi ở bên cạnh im lặng. Thật sự rất khó đối phó, chỉ bằng một câu mà cô có thể liên tưởng nhiều như vậy, nếu ngày đó tôi và Hạ Mộc Lạo mỗi người thuê một căn phòng, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Giữa trưa, bốn người lên đường quay về Thẩm Phong. Không cần phải nói, đương nhiên Hoa Thần lái xe đưa Tô Ngưng về, còn tôi và Hạ Mộc Lạo thì đi cùng nhau. Trên đường trở về để tránh xấu hổ, hơn nữa tôi quả thật mệt chết đi được, vừa lên xe liền nhắm mắt lại ngủ. Không biết là tại Hạ Mộc Lạo đi chậm hay tại đường quá đẹp, tôi ngủ đặc biệt ngon giấc, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trên giường trong phòng ngủ. Trong phòng ngủ có rất nhiều hòm gói to.
Lập tức xuống giường, mở hết gói to gói nhỏ ra xem. Đúng là một kẻ cuồng shopping mà, sao lại có mua nhiều quần áo và giày đến thế. Người đời nói phụ nữ trời sinh đều cuồng mua sắm, nhưng mà theo tôi thấy, đàn ông so với phụ nữ cũng cuồng không kém. Bất quá hắn tại sao lại biết tôi đi giày cỡ 36, ngoài trừ lúc bóp chân cho tôi hắn cũng chưa từng xem qua chân của tôi lần nào, không thể không khâm phục sự cẩn thận của hắn.
Lui về phía giường, lại ngả lưng nằm dài, đột nhiên tay chạm phải vật gì, quay đầu lại nhìn, một hộp trang sức màu xanh da trời được đặt ở đầu giường. Chẳng lẽ hôm qua Hạ Mộc Lạo hỏi tôi thích màu gì là vì đồ vật này sao? Trong lòng tò mò, lập tức mở hộp ra, một con gấu bông rất đẹp lẳng lặng nằm ở đó, thuận tay sờ sờ lớp lông tơ màu xanh da trời của chú gấu, cảm giác mềm mại kia khiến khóe môi tôi không nhịn được mà nở một nụ cười.
Đặt chú gấu vào trong hộp trang sức, sau đó cất dưới đáy tủ quần áo. Quần áo giày dép hắn mua tôi sẽ mặc, nhưng mà con gấu này tôi phải giấu thật kĩ, bởi vì quần áo có thể làm như là chính mình mua, có mặc trên người cũng không cảm thấy gì, nhưng con gấu này lại khác, tôi thực sự rất rất thích nó, nếu không phải là của Hạ Mộc Lạo tặng, tôi nhất định sẽ đặt nó ở một nơi mà ngay cả buổi tối cũng có thể thấy được. Hiện tại nó phải giấu ở trong bóng tối, chờ đến khi chuyện tối hôm qua trong lòng tôi phai nhạt đi sẽ cho nó gặp lại ánh sáng mặt trời.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“ Vào đi.”
Khuôn mặt của bảo mẫu lọt vào trong tầm mắt,” Dì à, có chuyện gì vậy?”
“ Tô tiểu thư, Hoa tiên sinh đêm nay sẽ tới.”
“ Vâng, cháu biết rồi.”