Chương 40: Tim, chìm vào đáy biển
Nhấc đôi bàn tay trắng như phấn lên, dồn hết sức đánh thật mạnh vào ngực hắn:” Hạ Mộc Lạo, anh chính là tiểu nhân.”
Hạ Mộc Lạo cầm tay tôi đặt lên ngực, làm bộ thống khổ:” Thiển Thiển, em mưu sát chồng nha?”
Đột nhiên có điểm hoài nghi hắn bị bệnh, lấy tay đặt trên trán hắn. Không đúng, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, yếu ớt hỏi một câu:” Hạ Mộc Lạo, anh bị bệnh à?”
Hắn nhẹ nhàng gõ lên đầu tôi một cái:” Anh xem em mới bị bệnh, bảo em gọi anh là Lạo, như thế nào lại mang cả tên họ ra kêu.”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoa Thần và Tô Ngưng đang cầm máy ảnh kĩ thuật số chụp ảnh, cách chúng tôi rất xa. Nâng cằm lên, vẻ mặt khıêυ khí©h nhìn hắn:” Lại không ai nghe thấy, anh chỉ nói tại thời điểm có người mới gọi anh là Lạo, chưa nói tại thời điểm không có người cũng phải gọi như vậy.”
Hạ Mộc Lạo hung hăng nắm chặt cánh tay kia của tôi, mặt mày nhăn nhó, hờn giận hỏi:” Tại sao tay lại đổ máu?”
Cúi đầu nhìn xuống, góc cạnh vỏ sò đã đâm vào trong thịt, trên tay đỏ sẫm một mảnh, nhưng mà tôi lại không có lấy một chút đau đớn. Hạ Mộc Lạo rùng mình, lạnh giọng nói:” Đồ phụ nữ ngu ngốc, mau buông tay.”
Không bao lâu, liền khôi phục lại bình thường, thì ra hắn không bị bệnh, hắn như vậy tôi mới quen:” Không buông.”
Sắc mặt hắn lạnh hơn:” Tô Thiển Thiển, anh nói lại một lần nữa, buông tay.”
Hắn là ai nào? Dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho tôi? Tôi bây giờ không nghĩ buông tay,” Tôi không buông.”
Hắn dùng lấy tay kẹp chặt lấy tôi, giơ cánh tay đang cầm vỏ sò của tôi ra trước mặt, bóc tẽ từng ngón từng ngón tay của tôi, lấy cái vỏ sò kia trong tay tôi ra, lúc vỏ sò rời tay, một cỗ đau đớn từ tay truyền đến, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Hạ Mộc Lạo khoát tay, ném cái vỏ sò kia đi rất xa, lúc vỏ sò rơi vào trong nước, lòng tôi cũng theo nó chìm vào đáy biển. Tức giận hét lớn:” Hạ Mộc Lạo, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, mau bỏ tay ra.”
“ Anh không bỏ.”
Theo hàm răng rít ra một câu:” Hạ Mộc Lạo, tôi lặp lại một lần nữa, buông tay ra.”
Khóe môi hắn phiếm ra một nụ cười, gần như là một nụ cười tàn nhẫn:” Vừa nãy anh bảo em buông tay, em không buông. Bây giờ muốn anh buông tay, nằm mơ.”
Không ngừng giãy dụa, nhưng chung quy vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lạnh lùng nhìn hắn, nói đứt quãng:” hạ Mộc Lạo, anh biết không, anh bây giờ, thực sự rất đáng ghét.”
Hạ Mộc Lạo thân mình cứng đờ, lập tức buông tay ra, ánh mắt lạnh như khối băng, tôi nhìn thấy không nhịn được rùng mình một cái.
Không quay đầu, Tô Ngưng và Hoa Thần đang bình tĩnh nhìn tôi và Hạ Mộc Lạo, không để ý đến ánh mắt của bọn họ, chạy như điên xuống biển, giờ phút này tôi chỉ muốn tìm lại vỏ sò kia, tôi không phải vì thích cái vỏ sò kia nên mới tìm lại, mà bởi vì nó khiến mắt tôi đau, một ngày nào đó tôi phải có vẻ mặt hạnh phúc tươi cười nhìn ánh mắt đau đớn của nó, khiến hạnh phúc của tôi trở thành nỗi đau trong lòng nó.
Hạ Mộc Lạo nổi giận, ở phía sau quát:” Tô Thiển Thiển, trở về ngay cho tôi.”
Đi vào trong nước, tôi đột nhiên không phân biệt được phương hướng, chỉ biết đây là hướng mà Hạ Mộc Lạo đã ném cái vỏ sò, nước ngập đến đầu gối . Quay đầu lại nhìn Hạ Mộc Lạo liếc mắt một cái, hẳn là hắn ném xa đến đây!Cúi người xuống, nhúng tay vào nước lần mò, vài sợi tóc xõa tung trong nước, đem vài sợi tóc kia khoát ra sau tai, tiếp tục tìm kiếm.