Chương 22: Tai trái
Hiên nhi trong suy nghĩ của tôi có nhiều điểm khác biệt, tôi nghĩ cô từ nhỏ được chăm sóc rất tốt, không phải chịu tổn thương gì quá lớn.
Tới nhà cô rồi tôi mới hiểu được mình đã suy nghĩ thái quá đến thế nào, Hiên nhi là một cô nhi không cha không mẹ, năm năm trước cha mẹ cô xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn mà tạ thế, mấy năm qua cô cùng bà nội sống nương tựa vào nhau. Cái chết của cha mẹ cô, đến một chút tiền bồi thường cũng không có, nhưng cuộc sống của cô và bà trên cơ bản không có vấn đề gì, hơn nữa bà nội của cô hồi trước công tác trong một ngành nào đó của chính phủ, lương hưu hiện tại cũng không ít. Bà nội Hiên nhi rất yêu thương cô, nhìn thấy tôi bà nở ra một nụ cười hiền từ.
Phòng của Hiên nhi rất sáng, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời có thể chiếu thẳng vào, một luồng gió mát mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng đâu dây hòa lẫn với ánh nắng mặt trời tràn ngập trong không khí, rất dễ chịu, điều kiện sinh hoạt tốt như vậy khó trách nhìn Hiên nhi không quá ưu thương.. Hiên nhi là một người rất lạc quan, cho nên cả người cô lúc nào cũng tỏa ra một loại tinh thần phấn chấn.
“ Hiên nhi, tại sao chị lại đeo nhiều hoa tai như vậy? Không đau sao?”
Cô giống như phát hiên ra tân thế giới, nhìn chằm chằm vào lỗ tai tôi suốt nửa ngày, “ Thiển Thiển, không ngờ là em không đeo hoa tai, nữ sinh ngày nay không bấm lỗ tai quả thực rất ít. Nếu không, bây giờ chị mang em đi bấm, sẽ không đau đâu.”
Tôi cả kinh, thân mình phía sau co rụt lại,” Không cần đi, em rất sợ đau.”
“ Không đau, thực sự không đau.”
“ Vậy chúng ta thử xem.” Thật sự không có cách nào có thể cự tuyệt sự nhiệt tình của Hiên nhi.
Hiên nhi đạt được mục đích, không ngừng cười khanh khách, ánh mắt lại như nước bình thường trong suốt.
Tôi thế nào lại cảm thấy mình giống như đang bị lừa, tôi chỉ nói là đi bấm hoa tai, cô như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hiên nhi, tai trái tôi bấm hai cái lỗ tai, quả thật không hề đau.
Hiên nhi vẫn không ngừng cười, tôi thật không thể nhịn được nữa, đứng trước mặt, hỏi cô:” Hiên nhi, em mới bấm hai lỗ chị đã cười như vậy, chị bấm tận bảy lỗ em vẫn chưa có cười chị đâu đó.”
Hiên nhi cố nhịn ý cười,” Thiển Thiển, nếu cậu bạn em mà nhìn thấy hai cái lỗ tai này thể nào cũng liều mạng đánh chết chị mất.”
Nhìn cô lắc đầu,” Hiên nhi, rốt cuộc em cũng hiểu được cái gì gọi là chơi nhầm bạn, có một người bạn như chị thật sự là muốn gϊếŧ em
“ Thiển Thiển, đến lúc nhận ra thì đã muộn rồi, em đã lên thuyền của kẻ trộm, thì cũng biến thành kẻ trộm.”
Chúng tôi tự nhiên cười, giống như hai đứa trẻ ngu ngơ không rành sự đời, không có tổn hại, không có đau đớn, hết thảy đều không ảnh hưởng đến chúng tôi.
Nhưng cười vui vẫn phải chấp nhận sự thật, cái gì phải đến rồi sẽ đến, cho dù có trốn cũng chỉ phí công mà thôi, nhưng giờ phút này tôi thực sự muốn vui vẻ, để hết buồn phiền ra khỏi đầu.