Chương 14: Tên anh là Hoa Thần
Sau khi xem phim xong, trên đường trở về bốn người vẫn trầm mặc như cũ, Hạ Mộc Lạo theo con đường nhỏ bé của khu chung cư tập thể tiến xe vào.
Sau khi tới khu tập thể, Tử Kiềm liền mở cửa xuống xe. Hắn quay đầu lại hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu…, hôm nay lại không trở về nhà có đúng không.”
A, lại không trở về nhà? Cái từ “ lại” này nghe kiểu gì cũng cảm thấy thật chói tai. Tôi đêm nay quả thật không về nhà, hiện tại đang là nhân tình của người khác, buổi tối không đến cũng có nghĩa là làm trái với giao ước.
“ Tớ không về, tớ muốn đến bệnh viện chăm sóc mẹ.” Trong ánh mắt Tử Kiềm ánh lên vẻ nghi ngờ, tôi nở một nụ cười mỉm, chống lại ánh mắt của hắn.
Tử Kiềm hạ thấp giọng hỏi tôi, “ Thiển Thiển, vậy cậu đêm nay có hay không thể trở về?”
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng tôi có chút nao nao, đêm nay tôi như thế nào trở về? Vô lực nói ra một câu, “ Đêm nay, cũng không về.”
Sự thất vọng khẽ lướt qua ánh mắt hắn, kì thật tôi đã không ngừng khiến hắn thất vọng, tôi đối với chính bản thân mình cũng thực thất vọng. Tôi không muốn làm Tử Kiềm phải thất vọng, nhưng rốt cuộc cho dù tránh né cỡ nào cũng có chuyện phát sinh.
Hiện tại mẹ chắc chắn là không biết chuyện tôi buổi tối thường không về nhà, bằng không bà đã sớm truy vấn tôi rồi. Mặc kệ mẹ có biết hay không, tôi vẫn sẽ tìm cách che dấu đến cùng, nhưng mẹ không giống Tử Kiềm, dễ dàng để cho người khác qua mặt, nếu biết tôi không trở về nhà, bà khẳng định sẽ nghĩ đến vấn đề này, cho dù mẹ không có hiểu tôi bằng Tử Kiềm, nhưng bất luận một người mẹ nào đối với đứa con của mình đều sẽ rất mẫn cảm, không biết vẻ ngụy trang của tôi khi đứng trước mặt bà có hữu dụng hay không, bất quá cho dù không có tác dụng tôi cũng phải tiếp tục che dấu.
Tử Kiềm cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, mỉm cười,” Thiển Thiển, tự bảo vệ lấy mình, có chuyện gì cứ gọi cho tớ, tớ 24 giờ đều bật máy.” ( anh này chắc chắn vẫn chưa tin chị Thiển đâu a~~)
Hốc mũi chua xót, cảm động không nói nổi lên lời, Trước kia điện thoại của Tử Kiềm luôn cài chế độ tự động, buổi tối điểm đúng 10 giờ thì tắt máy, hiện tại tôi không về nhà, hắn không an tâm tắt điện thoại. Tôi cắn chặt môi dưới ra sức gật đầu.
Hắn khẽ cười ,xoay người lại, hướng chúng tôi khoát tay nói lời tạm biệt.
Mới đi được không xa, Nhiễm Nhiễm không ngừng ngáp, vài lần nghĩ muốn mở miệng kêu Hạ Mộc Lạo dừng xe, nhưng đều kết thúc thất bại.
Lại cố lấy dũng khí, :” Phiền anh dừng xe ở chỗ cột đèn giao thông đằng kia, tôi xuống chỗ đấy là được rồi.”
Hạ Mộc Lạo qua gương chiếu hậu thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, “ Bệnh viện không phải ở hướng đó.”
Nhiểm Nhiểm vực dậy, mắt liền mở to trong chốc lát, “ Thiển Thiển, chỗ này cách bệnh viện không có xa, hơn nữa nơi này rất hẻo lánh, cậu mà đi một mình, tớ sẽ rất lo lắng. Vẫn là để anh tớ đưa cậu đi đi.”
Tôi cũng không cố chấp làm gì, gật đầu đồng ý.
Nhiễm Nhiễm sau khi về tới nhà xuống xe, không khí trong xe lại ngột ngạt không thể chịu được, tôi đem tầm mắt hướng ra phía ngòai cửa sổ, trên đường bóng đèn thật sáng, tâm trạng buồn bã như thế sao mình không phát hiện được sớm hơn một chút, sớm phát hiện trong giọng nói của mình chứa đầy sự sợ hãi.
Tiếng chuông di động của Hạ Mộc Lạo vang lên đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy hắn “ Ừ “ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Sau khi ngắt điện thoại, hắn thản nhiên nói một câu,” Hoa Thần đang ở Duy Đô, cô cũng cùng đi đi.” ( nếu ai không nhớ thì Duy Đô chính là quán bar hai anh chị gặp nhau đó ^^)
Hoa Thần, anh ta tên là Hoa Thần.