Chương 13: Gã đàn ông nguy hiểm
Ngày hôm qua đã hẹn Nhiễm Nhiễm cùng đi xem phim, Tử Kiềm đương nhiên cũng sẽ đi, nhưng thật không biết Nhiễm Nhiễm còn chuẩn bị thêm một vé cho ai nữa a?
Phim điện ảnh “ Lệ Thương” hôm nay lần đầu công chiếu, được quảng cáo vô cùng rầm rộ, hơn nữa toàn bộ diễn viên trong phim đều là những minh tinh nổi tiếng. Xem trailer lại vô cùng hấp dẫn, bộ phim này tôi quả thật rất muốn xem.
Sau khi tan học, ba người cùng nhau rời khỏi trường, trước cổng không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe BMW đỗ lại đó, trông cực kì nổi bật.
Lại là hắn – Hạ Mộc Lạo, thì ra hắn chính là chủ nhân của chiếc vé cuối cùng do Nhiễm Nhiễm chuẩn bị a~.
Lên xe, Nhiễm Nhiễm im lặng một cách kì lạ, ánh mắt chăm chú nhìn dõi theo ra phía ngoài cửa sổ.
Tôi và Tử Kiềm cũng trầm mặc không lên tiếng, sự im lặng của tôi có lẽ là vì Hạ Mộc Lạo, mỗi lần nhìn thấy hắn tôi cảm giác như đang có một loại áp lực vô hình bao phủ, khiến tôi thực sự rất khó thở.
Tôi nghĩ Tử Kiềm im lặng như vậy chắc là có liên quan đến chuyên sáng nay, tuy rằng hắn không còn nghĩ tới phương diện kia nữa, nhưng hẳn trong lòng có chút xấu hổ, dù sao chúng tôi bây giờ đều đã lớn, rất nhiều chuyện không còn giống như trước, chỉ cần một lời giải thích tất cả đêù có thể tiêu tan.
Bảy giờ phim mới chiếu, thời gian vẫn còn sớm, Hạ Mộc Lạo đem chúng tôi đến một nhà hàng phương tây mới mở ở bên cạnh rạp chiếu phim.
Lúc xem phim, tôi căn bản không nghĩ tới sẽ phải ngồi cạnh Hạ Mộc Lạo, lại càng không ngờ mình không có cách gì để có thể kéo dài khoảng cách với hắn.
Tới rạp chiếu phim, lúc chuẩn bị ngồi vào bàn, Nhiễm Nhiễm nói nó có thói quen ăn bỏng khi xem phim, liền lôi Tử Kiềm cùng đi mua với mình, khiến tôi và Hạ Mộc Lạo phải đi vào trước.
Bất đắc dĩ, chỉ phải cùng Hạ Mộc Lạo cùng nhau đi vào, hắn ngồi xuống ghế thứ tư của hàng thứ năm, không ngờ tới chỗ của tôi lại là ghế thứ sáu ngay bên cạnh hắn.
Sau khi tôi ngồi xuống, Hạ Mộc Lạo thản nhiên phun ra một câu:” Ngồi lại đây, đó là chỗ của người khác rồi.”
Tôi khó hiểu nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Hắn giương mắt nhìn tôi liếc một cái:” Bốn cái vé xem phim không cùng một hàng.”
Mặt tôi đỏ bừng lên, rất không tình nguyện ngồi bên cạnh hắn.
Hạ Mộc Lạo để lại cho tôi một ấn tượng : đây là một người đàn ông rất nguy hiểm, không phải là kẻ mà Tô Thiển Thiển ta có thể đắc tội được.
Quả nhiên, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm cũng ngồi xuống ở hàng ghế trước chúng tôi, nó đưa hai gói bỏng cùng hai bình đồ uống, Hạ Mộc Lạo nhận lấy, liền đem hai gói bỏng ngô ném qua phía tôi.
Phim bắt đầu chiếu, trong lòng luôn cảm thấy không yên khi nhìn thấy những hình ảnh được chiếu trên phông màn, máy móc đem bỏng bỏ vào trong miệng, nhưng cũng cũng chẳng khác gì là đang nhai một đống rơm cả.
Tâm trí vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, không thể chú tâm xem phim đang nói về vấn đề gì, cái tên đầu sỏ có thể khiến tôi căng thẳng như vậy chính là người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi – Hạ Mộc Lạo, lần sau nếu nhìn thấy hắn, tôi nhất định phải nhương bộ lui quân, có hắn ở bên cạnh muốn xem phim cũng không xem được, bỏng ăn cũng không ngon, ngay đến cả bữa tối vừa ăn xong cũng không còn lưu lại chút mùi vị nào.
Tuy là giống như nhai rơm, nhưng đối với người ăn vẫn sẽ cảm thấy khát, mở lon nước ngọt ra, uống một hớp lớn, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Hạ Mộc Lạo đang chăm chú nhìn tôi, tim đột nhiên nhảy dựng, nước còn chưa tới miệng đã dũng mãnh phun sang một bên, không ngừng ho khan, trong cổ họng đều là cảm giác đau rát.
Có lẽ là do âm thanh tôi ho khan, Tử Kiềm Cùng Nhiễm Nhiễm đều quay đầu lại, Nhiễm Nhiễm lấy một một chiếc khăn tay đưa cho Hạ Mộc Lạo, sau đó lại quay đầu tiếp tục xem phim.
Tên đầu sỏ Hạ Mộc Lạo đã gây nên chuyện này dùng ngón tay út thon dài xinh đẹp lấy chiếc khăn tay ra, đưa tới trước mặt tôi, còn không quên buông lời chế nhạo :” Uống vội vã như thế để làm gì? Có ai thèm tranh giành với cô đâu.”
Oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, nhận lấy khăn tay. Tức hơn nữa là tôi nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, hại người ta ra nông nỗi này mà lại còn ở đó chế giễu, lần này Tô Thiển Thiển đã hiểu rõ, về sau tuyệt đối sẽ không có gặp lại, về sau nhìn thấy hắn tốt nhất là nên tránh đường mà đi.
Nhiễm Nhiễm ở phía trước đắm đuối trong nước mắt, tôi khó hiểu nhìn về phía màn ảnh. Nam nữ diễn viên chính tình cờ gặp nhau thoáng qua ở nhà ga, bên cạnh cô có một người đàn ông, mà bên cạnh hắn cũng có một cô gái, hai người cứ như vậy bỏ qua lẫn nhau. Trong lòng tôi tuy rằng cũng cảm thấy chút tiếc nuối, nhưng cũng không vì thế mà rơi lệ.
Thời gian từng chút từng chút một qua đi, bộ phim cũng nhanh đến kết thúc, tôi tuy là không có lòng dạ nào mà xem, nhưng ít nhiều cũng chú ý đến một chi tiết, đó là lúc nam diễn viên ở trong mưa điên cuồng đi tìm nữ diễn viên, từng giọt mưa đọng lại trên gương mặt hắn, hòa lẫn vào trong những giọt nước mắt của hắn, trên gương mặt lộ rõ vẻ bi thương, không khỏi khiến cho người xem đều cảm động, lo lắng cho hắn.
Đột nhiên trước mặt tôi lại xuất hiện thêm một chiếc khăn tay, ánh mắt theo chiếc khắn tay nhìn đến, một bàn tay thon dài xinh đẹp, Hạ Mộc Lạo mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
“ Lau hết nước mắt trên mặt cô đi, thật đúng là khó coi mà.”
Tên này mỗi khi há mồm đều nói ra những lời thực ác độc, với tay đoạt lấy chiếc khăn, quay đầu lại không thèm nhìn hắn.
Khăn tay mơn man trên má, thấm ướt một khoảng, thế nào lại có thể dễ dàng khóc như vây a? Tôi đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ khóc vì loại thể loại phim này, thế mà vì sao tôi ngay cả chính mình khóc cũng không biết?
Quái dị nhìn thoáng qua Hạ Mộc Lạo đang ngồi bên cạnh, tầm mắt hắn dừng lại trên màn ảnh, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như có một nụ cười vô hình.
Đừng nhìn thì tốt hơn a~, vừa nãy nhìn hắn tôi thoáng cái rùng mình, tất cả lông tơ trên người đều dựng đứng. Xem một bộ phim điện ảnh bi thương như vậy mà hắn vẫn còn cười được, tên này rốt cuộc là loại người gì vậy hả trời???
Diện mạo cơ hồ hoàn mĩ, miệng lại ác độc vô cùng, hại tôi khổ sở rồi lại chế nhạo. Có lẽ tôi nên gọi hắn ta là người đàn bà ngang ngược, aaaa…..không, không, không, hắn là đàn ông cơ mà, một gã đàn ông chanh chua, đúng, một gã đàn ông chanh chua a………..
Nghĩ như vậy, tôi không nhịn được cười ra tiếng, hắn quay đầu sang, tôi lập tức thu hồi ánh mắt từ trên người hắn dời đi.
Nhiễm Nhiễm cùng Tử Kiềm quay sang đăm chiêu nhìn tôi và Hạ Mộc Lạo, Nhiễm Nhiễm thản nhiên hỏi :” Thiển Thiển, tớ xem cậu hình như muốn mau tu luyện thành thần tiên rồi, phim điện ảnh bi thương như vậy mà cậu còn cười được.”
Tôi cố nhịn ý cười lắc đầu phủ nhận,” Không phải, bộ phim này quả thực rất buồn, nhưng trên đời này làm gì lại có chuyện tốt như vậy, sau khi phản bội rồi còn có thể thản nhiên đối mặt không? Chỉ có thể nói là quá không đúng với sự thật.”
Tôi lập tức nói sang chuyện khác, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm vẻ mặt đều không tin quay đầu lại.