Chương 8
Khi Nguyên Thánh Thành xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, trong phúc chốc giống như có vô số ánh đèn chiếu lên người anh, khách mời cả phòng nhưng trong mắt Cố Thấm Đóa chỉ chú ý tới anh.
Từ nơi này nhìn sang, hôm nay anh mặc một vồ trang phục mà xám bạc, phối hợp với cà vạt màu xanh lá cây, bất luận là chất liệu hay nguyên liệu đều là thứ tốt nhất, kết hợp với vóc người thon dài cao lớn hết sức phú hợp, làm nổi bật lên đôi vai thẳng tắp và thân hình cao lớn của anh.
Khi anh bắt tay cùng khách quen, bưng lên ly rượu, ưu nhã nhưng không mất lễ độ, viên đá quý Taffany trên khuy áo thấp thoáng lóe ra ánh sáng mê người.
Khí thế là khí thế! Có một số người là có bẩm sinh, ví dụ như Nguyên tiên sinh.
Cố Thấm Đóa thoáng dời tầm mắt, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh anh.
Một thân lễ phục màu đen đơn giản, hào phóng, cầm một cái túi dự tiệc màu vàng, cử chỉ đứng đắn, không ai khác là Uông Hân Dư.
Tận chức tận trách Uông thư ký thủy chung nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh, rõ ràng là sinh ra là tiểu thư danh giá, lại luôn có chừng mực, giữ lễ phép, đi theo bên cạnh anh, hào phóng lộ ra nụ cười dịu dàng trước mặt khách mời. Cả người đều làm cho người thấy là một người phụ nữ thông minh.
“Này” Qua Chi Quất ở bên cạnh nhìn thấy, người phụ nữ đang vui mừng vì nhìn thấy chồng mình, chẳng biết tại sao đôi mắt bỗng nhiên lại u ám, trong lòng cười trộm, lấy cùi chỏ đυ.ng đυ.ng cô.
Cố Thấm Đóa quay đầu, gặp gương mặt hả hê của Quan Chi Quất “Chuyện gì?”
“Có nhìn thấy không? Giống phu xướng phụ tùy hay không, tôi chính là giúp chị gõ chuông báo động, chị nhất định phải giám sát chặt chẽ đó!”
Cố Thấm Đóa không lên tiếng.
“Mau đi thôi, anh họ gặp được chị nhất định sẽ vui mừng……” Quan Chi Quất vỗ vỗ vai của cô, thấy cảnh cáo của mình đã đạt được mục đích, bắt đầu tính toán rút lui, “Tôi phải đi trước một bước, về nhà ngủ bù để tối nay làm việc.”
“Vậy còn tôi?” Ai ngờ Cố Thấm Đóa kéo cô lại. “Tôi có thể về cùng cô không?”
“Làm sao chị có thể về?” Quan Chi Quất vẻ mặt ngạc nhiên hỏi. “Chị phải đi tìm anh họ đó?”
“Tôi chính là……Không đi.” Cố Thấm Đóa lắc đầu một cái, “Anh ấy có thể còn giận tôi đó…………”
Thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô, Quan Chi Quất nổi giận, “Chẳng lẽ chị muốn để cho anh ấy tiếp tục tức giận? Làm cho người phụ nữ khác có cơ hội nhào vô?”
Cố Thấm Đóa không lên tiếng, tầm mắt vẫn nhìn về nơi đôi nam nữ kia đứng.
“Lần này nghe tôi. Tôi có cái đề nghị này.”
Cố Thấm Đóa dời tầm mắt nhìn về Quan Chi Quất “Đề nghị gì?”
“Sắc dụ!”
Cố Thấm Đóa nhún nhún vai, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, vốn không thể trông cậy vào đề nghị của Quan Chi Quất, Nguyên tiên sinh ở trên giường luôn như sói như hỗ, cô bình thường cũng có chút chụi không nổi, làm sao còn dám không biết sống chết mà khıêυ khí©h anh?
“Thử một chút đi, không phải người xưa có câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa’ sao? Giữa vợ chồng phải có tình thú, không bằng chị thử một chút.”
Cố Thấm Đóa đỏ mặt lên, “Anh họ cô giống như người có tình thú? Gương mặt khối bang, cô còn không phải cũng bị anh ấy dọa sợ sao?”
“Thôi đi! Gương mặt khối bang đều là nhằm vào chúng tôi, chị không phát hiện chồng chị vừa thấy chị, đôi mắt liền bốc lửa, giống như sói bị bỏ đói thật lâu đó?”
“Anh ấy là con lai, màu mắt không giống người bình thường!” Cố Thấm Đóa đỏ mặt, thấp giọng la hét phản bác.
Quan Chi Quất phát ra tiếng cười nham nhở.
Bữa tiệc tối nay, là nhà họ Lục ăn mừng đại thọ tám mươi của Lục lão gia, mở tiệc ở khách sạn.
Báo mấy ngày trước mới viết, người nắm quyền Lục thị bởi vì trúng gió toàn tân bất toại, hai người con Lục Minh Na cùng Lục Duy Khiêm vì tranh đoạt quyền lợi không để ý mặt mũi, huyên náo làm cả Lục thị náo loạn, cũng chỉ chờ Lục lão gia tắt thở rồi tuyên bố di chúc.
Không có người được chúc thọ. Còn tổ chức going trống khua chiêng như vậy. Cố Thấm Đóa cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Quan Chi Quất rất không có nghĩa khí bỏ cô mà đi về, Cố Thấm Đóa vốn định uống xong ly nước trái cây rồi chuồn đi, ai ngờ một thanh âm khinh ngạc của phụ nữ bất thình lình vang lên sau lưng cô………
“Thục Quân, cô mau nhìn xem có phải người kia của Darren hay không?
Tiếp theo là một thanh âm của phụ nữ khác vang lên, chứa đầy khinh thường cùng cay nghiệt, “Không sai! Cô, không pải là người phụ nữ bị Darren bao nuôi sao? Làm sao lại chạy đến nơi này?”
Một miệng lớn nước trái cây còn chưa được nuốt xuống. Cố Thấm Đóa bất hạnh vô cùng bị sặc.
Cô che miệng xoay người, nhếch nhán một bên ho khan một bên nhìn về phía hai người phụ nữ.
Một người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thời trang, là nhị tiểu thư của Quan lão gia, dì cua Nguyên Thánh Thành, Quan Thiên Lệ, còn người khác là cháu dâu của Quan lão gia Phương Thục Quân, là chị họ của Uông Hân Dư, nghe Quan Chi Quất nói, cô ta trong giới thượng lưu là người thành lập tổ chức từ thiện.
Cố Thấm Đóa và Uông Hân dư đều không thích đối phương, bởi vì các cô không cùng một loại người, nên hai vị phu nhân trước mắt cũng không phải.
Nhưng cô lúc nào lại trở thành người phụ nữ được Nguyên Thánh Thành bao nuôi?
Ở nơi này cọc hôn nhân giống như giao dịch, cô không giải thích được trở thành Nguyên phu nhân, giống như hai bàn ttay trắng không có gì cả, cùng đường lắm, mới mang mình đi bán, đổi lấy chủ nợ rat ay cứu vớt công ty của ba.
Vậy mà người bên cạnh nhìn cô với ánh mắt, giống như xem hề, cô không phải là nhân vật nữ chính. Chỉ là một diễn viên nhỏ………Nhân vật nho nhỏ ở trong hài kịch đươc gọi là vai phụ.
Ở đại sảnh chứa đầy khách mời, tràn ngập tiếng cười nói mời rượu, không ai chú ý đến một góc, Cố Thấm Đóa im lặng không lên tiếng, thẳng tắp nhìn đèn thủy tinh khổng lồ treo trên trần nhà đến mất hồn.
Thật đẹp, mỗi viên đều phát ra ánh sáng lấp lánh, óng ánh trong suốt, sáng chói như kim cương, làm cho người ta không dám nhìn gần………Đại khái là nhìn hơi lâu, Cố Thấm Đóa cảm thấy con mắt như có cái gì đυ.ng vào, ê ẩm chat chat.
Hai người phụ nữ đứng ở trước mặt, bốn cánh môi đỏ lúc đóng lúc mở, phun ra lời nói hết sức cay nghiệt.
Một nổi giận nói: “Xem cô còn nhỏ tuổi, không nhìn ra là có lá gan rất lớn, cũng không nhìn lại chút mình là thân phận gì, mà nơi này cũng dám chạy tới, Darren biết cô tới không”
Một người khác đố kỵ nhìn cô nói, “Đúng nha, một tình nhân nhỏ như cô, làm sao có thể quang minh chính đại, xuất hiện ở chỗ này? Có phải muốn đám chó săn đến đưa tin, làm tức chết lão gia nhà chúng tôi?”
“Tôi thấy cô là hồ ly tinh không hiểu chuyện làm người ta tức giận. Thừa lúc không có ai thấy. Cô đi nhanh lên đi!” Quan Chi Lệ chán ghét lắc đầu thở dài, “Thật không biết, Darren nghĩ như thế nào, vui đùa một chút mà thôi, lại làm cho người ta quan tâm mà tìm đến như vậy…………”
Đại khái là nửa điểm cũng xem thường Cố Thấm Đóa, Quan Chi Lệ nói xong lười phải dạy dỗ, uốn éo thân hình nghênh ngang đạp giày cao gót rời đi.
Phương Thục Quân không có đi, khinh miệt nhìn Cố Thấm Đóa “Khuyên cô một câu, ngàn vạn lần không được cho rằng mình có cơ hội bay lên cành cao làm phương hoàng………Nhà họ Quan nhất định sẽ không cho loại phụ nữ như cô gần cửa.”
Cô ta cao ngạo ngẩng đầu, ý bảo Cố Thấm Đóa nhìn về đôi nam nữ làm người ta chú ý trong hội trường, “Cô nhìn hai người bọn họ một chút, trời sinh một đôi, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau, mà loại nười như cô, cũng chình là trời sinh là ăn trộm, đặc biệt trộm tình yêu của người khác.”
Tình yêu, là món đồ xa xỉ cỡ nào!
Có lẽ nó ở trong tủ kính cửa hàng châu báo ở Paris, độc nhất vộ nhị, lóa mắt mê người, thế nhưng giá trên trời lập tức làm cho người ta tỉnh táo lại, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Nếu có mai mắn, cả đời người sẽ gặp một lần.
Hai mươi mốt năm trong cuộc đời, Cố Thấm Đóa thưởng thức được cuộc sống trăm vị khác nhau, phát hiện tình yêu, không chỉ ngọt, mà còn có cay đắng, nó đem đến cho cô trăm vị, khắc cột ghi tâm.
Khi cô rời khỏi sảnh bữa tiệc, quay đầu nhìn lại nơi có ánh đèn rực rỡ, không ai nhận thấy được sự tồn tại của cô, quan tâm cô có đến hay không…….
Cô xoay người dọc theo đường phố đi từ từ.
Khoảng thời gian qua thật vui vẻ, đảo mắt một cái hết một năm, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập hơi thở ngày lễ, tủ kính đối diện đường cái trưng bày nhiều loại đèn hết sức xinh đẹp.
Một đám thanh niên ăn mặc tươi trẻ, tụm năm tụm ba đi qua bên người cô, có mấy người quay đầu về phía cô huýt gió, nháy mắt ra hiệu hô: “Cô gái xinh đẹp!”
Đôi tình nhân trẻ tuổi ôm nhau đứng ở ven đường, nữ sinh cầm một cái bánh Hamburg, cùng nam xinh, anh một miếng em một miếng ăn vui vẻ, nhìn ánh mắt của đối phương, tươi cười rạng rỡ, giống như toàn bộ thế giới, chỉ tồn tại đối phương.
Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Cố Thấm Đóa cô đơn đứng nơi đó, trong lúc nhất thời không biết mình phải đi nơi nào.
Giống như là như đường thật xa, cô đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, cuối cùng chân mỏi mà ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài ven đường.
Lời nói của hai người phụ nữ nhà họ Quan vẫn cón quanh quẩn bên tai không dứt.
Không phải là Cố Thấm Đóa không nghiêm túc nghỉ tới, tại sao Nguyên Thánh Thành lấy cô, cô hai mươi mốt tuổi, dáng dấp không kém, tài sản duy nhất là công ty đồ chơi sắp đóng cửa………
Cái này có thể làm cho một người đàn ông ưu tú, tự nguyện đi vào hôn nhân sao?
Chớ nói đùa!
Nhưng là, anh thật sự làm như vậy!
Anh ấy đối với cô tốt vô cùng.
Cô nấu ăn, anh chưa bao giờ oán trách nói khó ăn, anh sẽ vì mỗi lần dì cả của cô tới đều khó chịu, mà đặc biệt mời bác sĩ trung y đã về hưu, chỉ vì để cho nhân gia người ta khám bệnh cho cô, anh sẽ lặng lẽ giúp cô thay nước cho chậu hoa nhỏ, giống như cô mong mỏi chúng nó lớn lên………..
Nguyên Thánh Thành đối với cô tốt như vậy, tốt đến mức làm cho cô thỉnh thoảng len lén nghĩ, anh có thể hay không, có chút thích cô?
Cái ý nghĩ này tứng làm cho Cố Thấm Đóa lo lắng không yên, khẩn trương, bất an, vậy mà theo thời gian trôi qua, khi loại ý nghĩ này càng ngày càng thường xuyên xuất hiện trong lòng thì cô cảm thấy tâm mình lặng lẽ phát sinh biến hóa, trở nên có chút vui sướиɠ cùng một chút mong đợi.
Cô chưa từng nghĩ lại, tại sao lại có biến hóa như thế, cũng chưa từng nhìn thẳng vến đề, tại sao mỗi lần đề cập đến Uông Hân Dư, cũng sẽ làm cho lòng ngực cô cảm thấy như thiếu cái gì.
Nhưng tối nay, khi cô thấy anh cùng xuất hiện một chỗ với Uông Hân Dư, lòng của cô đau đớn kịch liệt, giống như bị người ta bóp trong tay đau đớn từng cơn.
Thì ra là, thì ra là, trong lúc vô tình cô đã yêu người đàn ông kia!
Đột nhiên, hiểu rõ, Cố Thấm Đóa bỗng nhiên ngây người, dường như không muốn tin đây là sự thật, cuối cùng cô bỗng dung vùi mặt ở trên đùi. Giống như một đứa bé. Yếu ớt không có người giúp đỡ khóc không thành tiếng.
Không biết đến từ lúc nào, một chiếc xe đen sang trọng nổi tiếng, im hơi lặng tiếng dừng ở cách đó không xa, bên trong buồng xe vô cùng yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở ghế sau không nói một lời nhìn thấy cảnh này, sâu trong con mắt giống như phát ra thứ gì, cảm thấy máu dồn ở thái dương, trong đầu giống như bị vật gì đè nặng, sắp nổ tung.
Nguyên Thánh Thành không ngờ sẽ thấy một màn này.
Bữa tiệc vừa rồi làm cho người ta có chút mệt mỏi, anh xã giao một chút, liền viện cớ xin cáo từ trước, sải bước rời khỏi nơi tổ chức bữa tiệc, lên xe, thuân tiện nghỉ ngơi một chút.
Tài xế ở phía trước cẩn thận lái xe, âm thanh du dương phát ra từ máy phát nhạc, lúc này càng giống như bài hát ru con.
Mớt phát không bao lâu, trong buồng xe yên tĩnh thoải mái liền vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại.
“Alo? Ừ…….Tôi đã sớm đi rồi……Hiện tại? Đương nhiên là đi về nhà…..” Anh trợn mắt, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải giơ lên, khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài nới lổng cổ áo, ngay sau đó đè cửa kính xe xuống.
Ngữ điệu Nguyên Thánh Thành bình thản, trả lời qua lo cho xong. Trong lòng lại nhớ cô vợ nhỏ của anh.
Bận rộn một tuần lễ, đi sớm về trễ, mỗi ngày trôi qua giống như là ra chiến trường, một ngày ngủ không tới năm tiếng, cũng không có thời gian ở lại nhà, hôm nay đã là cực hạn của anh, anh nhất định phải về sớm một chút, bồi cô gái nhỏ dễ nhận thấy rõ ràng là còn giận mình.
Một mình cô, lúc này ở nhà sẽ làm cái gì?
Ưm, cô thích ở trong nhà kính, cầm xẻng nhỏ loay hoay chăm sóc những thứ hoa cỏ hết sức tươi tốt kia, cô cũng thích mang tạp dề ở phòng bếp, tay chân vụng về làm ra những thức ăn khác nhau, không nhìn ra được nguyên liệu nấu.
Cô còn thích đeo tai nghe ngâm mình trong bồn tắm, trong miệng ngâm nga hát theo, hoặc là lặng lẽ núp ở trong thư phòng, sử dụng máy vi tính trên bàn làm việc của anh xem “Spongebob Squarepant”, vừa xem vừa không có chút hình tượng nào mà nằm ở trên bàn cười to.
Cố Thấm Đóa cho là anh không biết, thật ra thì, anh biết tất cả.
Mấy buổi tối, chỉ cần anh không có về nhà, trên tủ đầu giường ở phòng ngủ nhất định sẽ có một chiếc đèn mở chờ anh, trong một năm nay, cô đã dưỡng thành thói quen, cho dù là bọn họ đang chiến tranh lạnh, cô cũng sẽ không quên.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, gương mặt ngọt ngào hồn nhiên ngủ say không biết trời đất trên giường lớn, cũng sẽ làm cho nội tâm anh mềm mại đến rối tinh rối mù.
Cô không biết, mỗi một tiếng nói, từng cử động của cô, tất cả đều làm cho anh thích cỡ nào.
Không có sai, anh có tham muốn giữ lấy rất mạnh, anh yêu cái cô gái nhỏ này, cho nên liền muốn vững vàng cột cô vào bên mình, để cho mình có thể tùy lúc nhìn thấy cô, yêu cô.
Nhưng tham muốn giữ lấy không phải không có khống chế, ở sâu trong nội tâm, thật ra thì Nguyên Thánh Thành vô cùng hi vọng cô có thể làm chuyện mình thích, mà không phải là nói gì nghe đó, cuộc sống không có chút tự do.
Một năm hôn nhân, Nguyên Thánh Thành còn tưởng rằng Cố Thấm Đóa đang bắt đầu dần dần mở lòng, đón nhận mình, bởi vì cô cười càng ngày càng nhiều, ở trước mặt mình cô sẽ không khúm núm, cẩn thận, mà sẽ để tâm nho nhỏ, sẽ phát giận với anh, sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh, thậm chí lần này bọn họ còn chiến tranh lạnh, xoay người lại, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cảm thấy cho dù là như vậy, cũng đỡ hơn cô đóng chặt lòng, cự tuyệt mình ở ngoài ngàn dặm.
Anh vẫn cho là cô đã quên đi quá khứ, anh vẫn cho là mình có bản lãnh chữa khỏi vết thương lòng cho cô nhanh hơn một chút.
Nhưng là bây giờ, trong lúc anh vô tình thoáng nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy gì?
Đang lúc mùa đông, ở trên đường phố phồn hoa kẻ đến người đi, thêm đêm dần tối. Trở nên quạnh quẽ.
Không khí vừa ướt vừa lạnh, người đi đường bắt đầu thưa thớt, có một cô gái nhỏ vẫn ngồi ở trên ghế dài ven đường ngẩn người.
Phấn son trên mặt bị nước mắt làm cho lem luốt, áo khoác bông thật dày mặc bên ngoài lễ phục, một thân trang phục không hợp hoàn cảnh, khiến cho người đi đường sau lưng cô thỉnh thoảng phoáng ánh mắt tó mò, cô lại hoàn toàn không quan tâm mà đắm chìm trong cảm xúc thê lương của lòng mình.
Thì ra là, cô vẫn không thể quên được quá khứ, anh đánh giá mình quá cao.
Đúng vậy nha, anh có thể cùng cạnh tranh với bất kỳ người nào, nhưng làm sao có thể thắng nổi một người đã chết?
Từ đầu đến cuối, Nguyên Thánh Thành đều không có lên tiếng, con mắt nhìn chằm chằm một màn ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên cảm giác vô lực.
Thật lâu sau, “Bác Khương.” Anh thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại, “Về công ty.”
“Dạ, Nguyên tiên sinh.”
Xe vừa mới chạy đi không tới nữa phút, rồi lại đột nhiên dừng lại, lão Khương tài xế quay đầu lại, nghẹn họng trân trối nhìn hành động kinh người của boss mình.
Lúc nãy vừa mới đạp chân ga, ai ngờ liền nghe được lời nói của Nguyên tiên sinh ở phái sau “Đợi chút, dừng xe!”
Lão Khương không biết xảy ra chuyện gì, cuống quít thắng xe gấp một cái, tắt máy, quay đầu lại chỉ thấy Nguyên tiên sinh đã nhanh chóng mở cửa xuống xe, cũng không để ý tới xe xộ tới lui, ba chân bốn cẳng đi tới hàng rào bảo vệ trên đường, chân dài bước nhanh, thân thủ lưu loát nhảy lên đường dành cho người đi bộ, tiếp theo từ phía sau lưng nghe được tiếng thắng xe cùng với các loại tiếng chửi bới.
Lão Khương bị một màn nguy hiểm vừa nãy dọa sợ làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết boss bị cái gì kí©h thí©ɧ, làm ra hành động như vậy.
Ánh mắt Nguyên Thánh Thành thâm thúy, từ trên cao nhìn xuống người đang lẳng lắng cúi đầu trước mặt, cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy cơ thể.
Cố Thấm Đóa hiện tại, giống như đứa bé bị thương mà không được cứu chữa, cô như vậy, anh làm sao mà nhẫn tâm bỏ lại?
Anh căn bản không làm được!
Lặng lẽ than thở một tiếng, bàn tay thon dài có lực yêu thương xoa nhẹ đầu nhỏ của cô, “Nguyên phu nhân, nếu em còn tiếp tục ngồi ở chỗ này, sẽ xuất hiện một kết quả.”
Cả người Cố Thấm Đóa giống như là bị đánh một gậy, toàn thân cô cứng đờ, từ từ, từ từ ngẩng đầu lên, con mắt sưng đỏ khó có thể tin nhìn anh.
“Biết là kết quả gì không?” Anh hỏi, thân hình cao lớn ngồi xổm trước mặt cô, hai mắt không chớp nhìn thẳng cô.
Cô vừa rồi không có gật đầu cũng không có lắc đầu, một mực nhìn anh chăm chú, trằm mặt không nói, hốc mắt mắt lại đỏ lên, phảng phất có một tầng sương mù trong suốt che lại con ngươi.
“Thứ nhất, em sẽ bởi vì cảm lạnh mà dẫn đến bị cảm, sáng sớm ngày mai có thể ngay cả giường cũng không bò dậy nổi.” Nguyên Thánh Thành chậm rãi nói xong, giọng nói trầm thấp dễ nghe, tràn đầy từ tính, “Thứ hai, em sẽ bởi vì một thân trang phục này mà bị cảnh sát chú ý, sau đó tới đây tra hỏi, cho nên…….” Anh dừng một chút, vươn tay, dịu dàng lau nước mắt ẩm ướt trên gương mặt cô, “Nguyên phu nhân, anh đề nghị hay là chúng ta về nhà trước, em cảm thấy thế nào?”
Cố Thấm Đóa hít mũi một cái, cắn môi dưới, một hồi lâu, trên mặt mới một ra vẻ mặt quật cường, dường như khêu khích nâng cao cầm nói “Em, không, nghĩ, sẽ, trở về, nhà!”
“Vậy là muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này? Được.” Anh gật đầu một cái, đứng dậy, không để ý chút nào mà ngồi bên canh cô trên ghế dài, cười nhạt mà nói: “Anh ngồi cùng em.”
Cảnh đêm Đài Bắc thủy chung luôn náo nhiệt, cho dù là đến mùa đông, cũng không bị giá lạnh ảnh hưởng một chút nào, đèn nê ông nhiều màu sắc cùng nhửng ánh sao trên bầu trời đêm hòa quyện vào nhau.
Sương trắng ở dưới ánh đèn ấm áp, chiếu ra quầng sáng mênh mông, từng vòng chiếu vào hai người cánh vai ngồi trên ghế.
Cố Thấm Đóa nghiêng đầu, liếc mắt. Tức giận nhìn về người đàn ông vừa lòng tự đắc bên cạnh.
Mặt Nguyên Thánh Thánh hơi nghiêng về phía trước, lộ ra ánh mắt âm u, tư thế ngồi thoải mái lười biếng, sống lưng hơi dựa về phái sau, chân dài đan chéo, một tay khoác lên tay vịn, một tay kia lấy dáng vẻ bảo vệ đặt ở vị trí sau lưng cô, ánh đèn nhu hòa khắc họa lên các đường nét, làm cho anh giảm đi vài phần nghiêm túc, nhưng cho dù là như vậy, người đàn ông này ngồi chỗ người đến người đi trên đường phố, nhìn qua một lần cũng biết, là tổng giám đốc cao cao tại thượng.
Anh phát hiện cô đang nhìn mình, rất nhanh nhiêng gương mặt tuấn tú, ngưng mắt nhìn cô, đáy mắt lóe ra nụ cười thản nhiên.
Hai người mắt ta trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau một hồi, chợt nghe Cố Thấm Đóa hỏi: “Có phải mặc kệ em muốn gì, anh cũng sẽ nghe em?”
Nguyên Thánh Thành cười như không cười nhướng mày, trầm thấp nói: “Trên căn bản là như vậy.”
Đây là lời nói thật, sau khi kết hôn, anh đối với cô xin gì được nấy, ngực Cố Thấm Đóa bỗng nhiên phập phòng, ủy khuất cứ như vậy chui lên cổ họng, làm như quyết định mà vỗ má, bật thốt lên: “Vậy em muốn cùng anh ly hôn!”
Đêm nay thật sự là làm cho cô quá thương tấm
Cô là một cô gái trong sạch, không giải thích được mà gả cho anh, tại sao còn lại bị những thân nhân cao cao tại thượng của anh lăng nhục? Dựa vào cái gì cô phải chịu những uất ức này?
Không phải là họ thấy cô không xứng với anh sao? Đúng vậy nha, có thể xứng với anh, là Uông thư ký hào phóng đoan trang……..Mỗi khi cô nghĩ tới những chuyện này, thì sẽ đau đớn giống như có hàng vạn co sâu nhỏ, đang từng miếng từng miếng gặm cắn lòng của cô.
Nhưng mà, khi Cố Thấm Đóa nói xong câu đó, khi cô thấy người đàn ông trước mặt luôn trầm tĩnh cho tới bậy giờ vui buồn không rõ, trong đôi mắt đột nhiên phun ra tia lửa, đôi môi rung rung mấy cái, giống như bị gió lạnh thổi qua, nửa ngày không nói ra một câu thì cô bỗng nhiên có chút hối hận.
“Ly hôn?” Chỉ anh anh gắt gao nhìn cô chăm chú, bắp thịt gò má buộc lại góc cạnh rõ ràng, hồi lâu, giống như giận quá hóa cười, sau đó mặt bình tĩnh nói: “Được. Chúng ta về nhà bàn lại.”