Chương 3: Đừng khóc, tôi đưa cậu ra ngoài

"Tan học rồi. Các cậu về trước đi, tôi tự xử lý.” Tư Gia Diễn đứng dậy định rời đi.

“Bọn tôi đi cùng nha Diễn ca, một mình cậu…”

“Không cần.” Tư Gia Diễn quay đầu lại nghiêm túc nói: “Không ai được nhúng tay vào vụ này.”

Sau khi cậu đi khuất, Đới Tiệp mới lo lắng mà nói: “Cậu ấy muốn tự giải quyết, nhưng mà sức chiến đấu của kẻ điên kia vẫn rất mạnh, không biết Diễn ca có trụ được không.”

“Có thể là vừa rồi Diễn ca bị mấy người kia đánh hội đồng trong WC, cậu ấy cảm thấy mất mặt, muốn tự mình lấy lại thể diện?” Bạn cùng bàn của Tư Gia Diễn vuốt cằm nói.

“Hơ, chắc vậy.”

Trường trung học Hải Niệm là trường công lập trứ danh trong vùng, có khu dạy học không quá lớn. Tư Gia Diễn dựa theo lời mô tả của Đới Tiệp, hướng tới đằng sau khu dạy học mà tìm. Quả nhiên, cậu tìm thấy một tòa nhà cũ phía sau rừng trúc nhân tạo, chỗ này hẳn đã sót lại sau khi tân trang khu dạy học.

Nguyên nhân cậu đi một mình rất đơn giản: cậu phải đi cứu người, bọn họ theo tới chỉ có loạn thêm chứ chẳng giúp gì nhiều.

Tòa dạy học cũ có năm tầng, mặt tường u ám loang lổ, trông đã rất cũ kỹ, dưới bóng trúc thấp thoáng lại có cảm giác như bị ma ám. Tư Gia Diễn chạy vào trong rồi lớn tiếng kêu: “Lộ Dẫn Triết, Lộ Dẫn Triết có đây không?”

Trên hành lang và trong phòng học đều không bật đèn, bốn phía tối tăm, tiếng cậu gọi vang vọng trong tòa nhà trống trải. Nhưng cậu đã chạy khắp năm tầng mỗi tầng một vòng rồi, chạy muốn tắt thở đến nơi, lại không nhận được tiếng đáp lại nào.

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ không phải ở đây? Không thể nào.” Tư Gia Diễn ló đầu vào một phòng học, đen thùi lùi, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Lộ Dẫn Triết —— có nghe được tiếng tôi không? Nghe được thì trả lời đi.”

Không phải là té xỉu chứ? Cậu xem TV cũng từng thấy triệu chứng của hội chứng sợ bóng tối, có lẽ nào đã phát bệnh rồi xảy ra chuyện gì rồi?

Tư Gia Diễn có chút nóng lòng, hồi tưởng lời Đới Tiệp nói: chỗ đó rất vắng, bình thường không có ai để ý đến, hơn nữa còn thiếu ánh sáng…

Ánh mắt cậu hướng tới cầu thang, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức nhấc chân chạy.

Phía tây tòa nhà cũ còn có một cái cầu thang tương đối nhỏ hẹp khuất mắt, bình thường mọi người không hay đi qua, bên dưới chỗ sâu nhất của cầu thang lầu một quả nhiên có một cái cửa nhỏ!

Nơi này xác thực rất khuất tầm mắt, ánh sáng bị mặt tường quanh co hoàn toàn ngăn cản, trên sàn nhà phản chiếu một tí ánh sáng mơ hồ, nhìn qua rất âm u.

“Bên trong có ai không?” Tư Gia Diễn quét mắt một vòng, không nhìn thấy có đèn đành bỏ ý định, nương theo ánh sáng mỏng manh tiến lên gõ cửa.

Nhưng vẫn không có ai đáp lại như cũ.

Tư Gia Diễn nhíu mày, an tĩnh lại, áp tai sát vào cửa gỗ đen sì cẩn thận nghe.

Qua một hồi lâu, quả nhiên nghe được một ít tiếng động, hình như là tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, còn kèm theo tiếng run đè nén trong cổ họng.

Có người! May mà chưa ngất đi.

Vừa nghĩ đến cảnh một cậu trai bị nhốt ở bên trong, cầu cứu rất lâu nhưng không có người tới, khả năng là đã khóc, trong đầu Tư Gia Diễn hiện lên một đứa trẻ đáng thương ôm chặt chính mình run bần bật, tim cậu tức khắc nhói lên.

“Lộ Dẫn Triết, Lộ Dẫn Triết cậu có sao không? Đừng ngất đi, bây giờ tôi lập tức cứu cậu ra ngoài đây! Cậu có nghe thấy tôi không?” Tư Gia Diễn không ngừng nói chuyện, gắng sức lôi kéo sự chú ý của người bên trong, một bên thuận tay nhặt một cái gậy gỗ trên mặt đất, bắt đầu phá khóa.

Thằng nhãi Đới Tiệp kia thậm chí còn tìm một cái khóa mới, cũng may cánh cửa này đã cũ lắm rồi, móc cài cửa đã rỉ sắt, cậu tập trung tấn công cái móc cài đó.

Tiếng phá cửa rầm rầm vang trong không gian, tinh thần của Lộ Dẫn Triết bên kia cửa đã hơi nửa tỉnh nửa mê, tiếng động hiện tại đè lên tiếng trong ký ức, khiến hắn cho rằng đây là ở nhà hắn.

Bóng tối xung quanh dường như muốn nuốt chửng hắn, hắn nằm trên mặt đất lạnh băng, tay ôm đầu, cả người cuộn tròn thành một cục, thân thể hơi hơi run lên, giống như mượn tư thế này là có thể bảo vệ mình an toàn.

Lạnh quá…

Người hắn rét run, trán lại nóng lên, dường như sức lực cả người đã bị bóng tối rút cạn, hô hấp cũng trở nên gian nan. Trong mơ hồ, hình như hắn nghe được một thanh âm khác ở nhà. Thanh âm kia trong trẻo, lo lắng, không ngừng kêu tên hắn. Có chút quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ.

Là ai nhỉ? Trong ấn tượng của hắn, hình như không có người nào sẽ lo lắng cho hắn như vậy.

“Lộ Dẫn Triết, đừng khóc, tôi lập tức đưa cậu ra ngoài đây.”

Mí mắt Lộ Dẫn Triết run rẩy, ý thức dần trở về, đây là… Tư Gia Diễn?

Cái tên này có lẽ có sức mạnh thần kỳ gì, vừa xuất hiện đã khiến cho lòng hắn lập tức dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, thậm chí cho hắn một chút sức lực, giúp hắn chậm rãi cử động cơ thể.

Tiếng kim loại rơi xuống trên mặt đất thanh thúy mười phần, cửa mở ra. Tư Gia Diễn liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên ngồi dưới đất, lập tức ném gậy gỗ xuống rồi tiến lên ôm lấy hắn, ấn đầu của hắn vào hõm vai gầy gò của chính mình, vỗ về lưng hắn nhẹ giọng nói: “Không có việc gì không có việc gì, tôi tới rồi, đừng sợ.”

--------------------

End chương 3