Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Thừa Kế Là Cừu Địch, Tôi Là Người Bị Ôm Nhầm

Chương 20: Vẫn là thầy Lộ dạy tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lộ Dẫn Triết hoàn toàn không kịp nói gì, đã bị Tư Gia Diễn lôi đi.

Tư Gia Đường dậm chân: “Em cũng muốn chơi với anh Triết!”

Đi dọc hồ nhân tạo, cảnh sắc nơi này khiến Lộ Dẫn Triết cũng không kìm được nhìn xung quanh. Mặc dù trong nhà hắn không nghèo, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua cảnh sắc đẹp như vậy, có vẻ đẹp tinh tế của phương Nam, cũng có sự hào phóng rộng rãi của phương Bắc.

Quay đầu lại nhìn, nhà của Tư Gia Diễn được vây quanh bởi các loại cây cối mơ hồ có thể thấy được, là một tòa nhà rất có phong cách hiện đại.

“Đẹp không?” Hắn nghe được Tư Gia Diễn hỏi.

“Đẹp, nếu mẹ tôi nhìn thấy, nhất định muốn điên rồi.” Lộ Dẫn Triết tự giễu mà cười.

“Vậy cậu thích nơi này không?”

Lộ Dẫn Triết sửng sốt, nhìn về phía Tư Gia Diễn. Trong ánh mắt Tư Gia Diễn có thứ gì hắn nhìn không hiểu, người trước mặt này, khi nào bắt đầu có ánh mắt phức tạp như vậy?

Nhưng kia giống như ảo giác, chớp mắt một cái, cảm giác lúc trước đã không có, chỉ còn lại nụ cười sáng ngời của thiếu niên.

“Thích không?” Cậu lại một lần hỏi.

Dưới ánh mắt như vậy, Lộ Dẫn Triết không khỏi buột miệng nói ra: “Thích...” Nói xong hắn đã hối hận...

Nhưng nụ cười của Tư Gia Diễn càng rạng rỡ hơn, như thể nghe thấy điều gì rất tốt: “Thật tốt quá, thích thì coi nơi này trở thành nhà của cậu đi.”

Nơi này vốn dĩ chính là nhà của cậu, tôi chỉ là người ở nhờ.

Hai thiếu niên đi dạo nửa tiếng mới trở về, lúc này bầu trời đã dần tối, trong nhà đã ăn cơm. Lộ Dẫn Triết phát hiện, trong nhà này ngoại trừ ba đứa trẻ, cũng chỉ có chú Quách và một dì Sở.

Lộ Dẫn Triết biết hỏi chuyện nhà người khác không được tốt, bèn không hỏi, nhưng Tư Gia Diễn đã tự nói.

“Cha mẹ tôi bận bịu đi làm, rất ít khi về nhà ở cùng chúng tôi. Trong nhà chỉ có chú Quách cà dì Sở phụ trách chăm sóc chúng tôi, hai người là vợ chồng, bình thường thì ở trong nhà. Chúng ta ăn đi, ăn xong làm bài tập.”

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, bầu không khí nhà họ Tư rất nhẹ nhàng, chú Quách và dì Sở có thể có thể ăn cùng bọn họ.

“Đúng vậy, ăn no một chút, bạn học Lộ thích ăn cái gì cứ việc nói, tay nghề của dì cũng không tệ lắm, lần sau dì sẽ làm cho cháu.” Nếp nhăn khóe mắt trên mặt dì Sở khi cười trông vô cùng ấm áp, dì ấy từ ái nhìn hắn nói.

“Chú Quách, dì Sở, gọi tên cháu là được rồi.”

Chú Quách cười khờ khạo: “Cậu chủ nhỏ rất ít khi mang bạn bè về nhà, ngày hôm qua cậu chủ cũng không nói, cho nên bọn chú cũng không biết, nếu biết đã mua thêm vài món rồi.”

“Thế này đã được rồi ạ, cảm ơn chú dì.” Lộ Dẫn Triết hơi mất tự nhiên nói cảm ơn.

Tư Gia Diễn: “Được rồi, bắt đầu ăn thôi.”

Sau khi ăn xong, Tư Gia Diễn dẫn Lộ Dẫn Triết lên phòng mình, bị ép phải khổ sở học thuộc nửa giờ tác phẩm văn cổ trung học cơ sở, học đến mức mắt hoa cả lên, suýt chút nữa nghi ngờ quyết định này của mình có phải có vấn đề hay không.

Sau khi kết thúc buổi học kèm, trời đã hoàn toàn tối, Tư Gia Diễn ủ rũ cúi đầu mà đi ra.

“Cậu chủ nhỏ, thế nào rồi? Học có thuận lợi không?” Dì Sở đệ mang lên một đĩa trái cây: “Nào, ăn chút trái cây đi, Tiểu Triết tới ăn.”

Tư Gia Diễn ngã ra ghế sô pha, thở dài một hơi, ngay sau đó bỗng thấy bên môi mát lạnh.

Cậu mở to mắt, hóa ra là Lộ Dẫn Triết không được tự nhiên cắm một miếng dâu tây đưa tới bên môi cậu, thế là há miệng cắn xuống, rất ngọt.

“A, ăn ngon, tôi đã hồi sinh.” Tư Gia Diễn duỗi người.

Lộ Dẫn Triết không được tự nhiên nói: “Cậu nghiêm túc lên, hiệu suất học thuộc lòng vẫn rất cao, chỉ cần viết chính tả không thành vấn đề, đề mục thơ cổ của cậu sẽ không mất điểm..”

Tư Gia Diễn cười gượng, nịnh hót nói: “Vẫn là thầy Lộ dạy tốt.”

Đêm đó, chú Quách chở hai thiếu niên đến nhà họ Lộ, dừng lại ở một ngã tư gần nhà họ nhất, Tư Gia Diễn đưa Lộ Dẫn Triết đến cửa nhà hắn.

Mẹ Lộ đã về, lúc nhìn thấy Lộ Dẫn Triết đang định mắng chửi theo thói quen, nhưng vừa thấy Tư Gia Diễn thì nuốt lời đã đến miệng vào, khiến bà ta như mở cờ trong bụng.

Sau khi Tư Gia Diễn rời khỏi nhà họ Lộ, môi cậu nhếch lên nụ cười lạnh lùng, quả nhiên là như thế này.

--------------------------

End chương 20
« Chương TrướcChương Tiếp »