Chương 2: Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?

Thấy cậu không nói lời nào, Đới Tiệp sợ hãi rụt cổ lại: "Cậu đừng giận mà, tôi chỉ đùa thôi, này này này, nói cho cậu một chuyện vui, cậu có biết tại sao đám người kia lại chặn đường đánh cậu không? Tôi hỏi rồi, hóa ra là do tên Lộ Dẫn Triết kia giở trò, Lư béo ban 3 nói nghe Lộ Dẫn Triết bảo cậu mắng cậu ta là đồ béo ú, sớm muộn gì cũng đá một cái xem cậu ta lăn được bao xa."

Bạn cùng bàn nghe lén nói: "Nhất định là cậu ta cố ý muốn chia rẽ quan hệ của hai người! Thật không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, Lộ Dẫn Triết thế mà lại mượn dao gϊếŧ người?" Đới Tiệp vỗ bàn tức giận nói.

Bạn cùng bàn: "Cậu có thể đổi từ khác được không?"

Tư Gia Diễn bị Đới Tiệp nói cậu nói tôi nói làm choáng váng, nghe xong mới phản ứng kịp, Lộ Dẫn Triết??

"Chờ đã, cậu nói Lộ Dẫn Triết?" Tư Gia Diễn cắt ngang lời bọn họ.

"Chính là cậu ta, không ngờ cậu ta cũng là loại người vô liêm sỉ như vậy, suốt ngày giả nai trước mặt giáo viên, tôi sắp ói rồi." Đới Tiệp vừa nói vừa thè lưỡi ra làm động tác nôn ọe.

Bạn cùng bàn: "Cậu dùng từ "cũng" này là đang so sánh với chúng ta sao."

"..." Im miệng.

"Vậy Diễn ca có nói những lời đó không?"

"Nói chứ."

"..."

Tư Gia Diễn nhíu mày, hóa ra hiện tại quan hệ của cậu và Lộ Dẫn Triết đã không tốt rồi, may mà vẫn còn kịp, tuy có xung đột nhưng nam sinh với nhau có thù oán gì chứ, cùng lắm là đánh nhau một trận.

Sau đó cậu nghe thấy Đới Tiệp đắc ý nói: "Nhưng tôi đã báo thù cho cậu rồi Diễn ca, chỗ mà hôm qua cậu nói với tôi đó, hôm nay tôi đã tìm cách dụ Lộ Dẫn Triết đến rồi, hahaha, bây giờ cậu ta đang bị tôi nhốt ở đó! Hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, chúng ta nhốt cậu ta một đêm, ngày mai lại thả ra xem trò cười, Diễn ca hả giận chưa."

Tư Gia Diễn sững sờ: "Cậu, cậu nói gì cơ?"

Đới Kiệt chống khuỷu tay lên bàn không phát hiện biểu cảm của Tư Gia Diễn, dương dương tự đắc nói: "Cậu nói xem cậu ta có khóc hay không? Chỗ cậu tìm rất kín đáo, sẽ không có ai đến đó, chờ ngày mai chúng ta cùng đi xem hình tượng thảm hại của cậu ta, chắc chắn sau này gặp chúng ta là chạy."

"Nhốt, nhốt lại?"

"Lần này không trị được tên nhóc điên đó sao? Diễn ca, tuần trước cậu bị cậu ta đánh thảm như vậy, hôm nay coi như là báo thù rồi, ặc... không thảm không thảm, xin lỗi Diễn ca tôi nói sai rồi."

Nhốt Lộ Dẫn Triết một đêm?

Cậu kinh ngạc đến ngây người, các cậu đang tự tìm đường chết đấy, Lộ Dẫn Triết bây giờ nhìn thì có vẻ dễ bắt nạt nhưng trên thực tế cậu ấy là người có thù tất báo, sau này sẽ ngược đãi các cậu lên bờ xuống ruộng cho xem!

Bây giờ là tháng tư, bên ngoài còn rất lạnh, thời tiết như vậy mà nhốt người ta một đêm nhất định sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa nhìn thần thái của bọn họ hình như nguyên chủ vốn đã có kế hoạch này rồi?

Mặc dù cậu biết cuối cùng sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại không phải là một câu nói lướt qua trong sách mà là chuyện đang thực sự xảy ra! Có thể Lộ Dẫn Triết sẽ được người khác phát hiện cứu ra ngay, cũng có thể không được phát hiện, đến ngày thứ hai mới được cứu nhưng bây giờ cậu không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.

Đám nhóc này còn không biết hậu quả nghiêm trọng vẫn đang hưng phấn thảo luận: "Nghe nói cậu ta sợ bóng tối, người lớn như vậy rồi mà còn sợ bóng tối, cậu ta không lẽ bây giờ còn tè dầm."

"Không phải chứ, tôi ba tuổi đã không tè dầm rồi."

"Ha ha ha ha ha."

Tư Gia Diễn đứng lên nghiêm túc nói: "Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

"Hả?" Đới Kiệt sững người, cảm thấy biểu cảm Tư Gia Diễn hơi kỳ quái, "Chính là, chính là ở chỗ cậu tìm đó, chẳng lẽ cậu muốn làm gì sao."

"Tôi muốn đi tìm cậu ấy."

"Tìm cậu ta? Tôi hiểu rồi Diễn ca, chẳng lẽ cậu lại nghĩ ra cách gì để chỉnh cậu ta sao, đúng là ý tứ của cậu nhiều nhất."

Tư Gia Diễn giữ chặt vai cậu ta: "Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu."

Đới Kiệt bị biểu cảm của cậu dọa sợ, Tư Gia Diễn gần như chưa từng lộ ra thần thái như vậy, vừa bá khí vừa khiến người ta sợ hãi, lắp bắp nói: "Chính là, chính là ở tòa nhà cũ phía sau đó, cậu nói bình thường không có ai đến đó, hơn nữa vừa nhỏ vừa tối, thích hợp nhất..."

"Tòa nhà cũ? Phía sau rừng trúc nhỏ, chỗ nào của tòa nhà cũ?"

"Diễn ca, cậu làm sao vậy? Không phải cậu đã biết rồi à?"

Những bạn học còn lại chưa rời đi cũng nhìn sang, nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, Tư Gia Diễn nhận ra mình đã dọa bọn họ bèn buông cậu ta ra: "Ồ, không có gì, hỏi chút thôi, cậu ấy bị nhốt bao lâu rồi?"

Cậu dịu mặt lại, giả bộ đại ca vỗ vai cậu ta.

"Cũng... Từ lúc bắt đầu tổng vệ sinh tiết cuối, bây giờ đã tan học chắc cũng được một tiếng rồi?"

Một tiếng đồng hồ, không biết bây giờ Lộ Dẫn Triết thế nào rồi, trong nguyên tác có nói Lộ Dẫn Triết mắc chứng sợ không gian hẹp bởi những gì đã trải qua hồi nhỏ, cậu ấy sợ bóng tối, sợ không gian kín, buổi tối ngủ phải bật đèn, chưa bao giờ đi thang máy.

Nếu thực sự như lời Đới Tiệp nói, nhốt Lộ Dẫn Triết ở một nơi nhỏ hẹp, tối om suốt cả đêm, vậy hắn rất có thể sẽ phát bệnh và trở thành ký ức đen tối theo hắn suốt đời!

----------------------

End chương 2