- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Người Thừa Kế Là Cừu Địch, Tôi Là Người Bị Ôm Nhầm
- Chương 117
Người Thừa Kế Là Cừu Địch, Tôi Là Người Bị Ôm Nhầm
Chương 117
Dụ Từ lắc đầu, tiến lên vài bước nói: “Thật xin lỗi, dọa cậu rồi.”
"Tôi vẫn ổn, cậu thì sao, sao lại ngã, tôi có đυ.ng vào cậu không?"
“Tôi không sao, cảm ơn thầy.”
Người đàn ông anh tuấn nói: “Đừng khách sáo, ha ha, làm giáo viên một lần, không tệ không tệ, đáng giá.”
Bên cạnh có người hỏi: “Anh không phải giáo viên?”
Lúc này Lộ Dẫn Triết chen tới từ trong đám người, thấy người đàn ông phía sau Tư Gia Diễn thì sửng sốt: “Anh họ? Sao anh lại ở đây?”
Tư Gia Diễn sửng sốt, anh họ?
“Anh vừa vặn đi ngang qua, nghe nói trường em tổ chức đại hội thể thao nên tới xem, được lắm, chạy rất nhanh.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói.
Lộ Dẫn Triết đi tới bên cạnh Tư Gia Diễn, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ.”
“Không sao.”
Thầy trọng tài cũng tới: “Lộ Dữ Lân, cậu tới lúc nào vậy, không phải bảo cậu đợi tôi ở cổng trường sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn đám học sinh này, nở nụ cười làm cho con tim các nữ sinh loạn nhịp: "Sao không cho tôi vào, đã rất nhiều năm tôi không trải qua bầu không khí này, thật thanh xuân."
Một nữ sinh nói: “Anh cũng rất trẻ mà, thay đồng phục là thành học sinh.”
“Ha ha thật tốt, không cho tôi làm giáo viên mà cho tôi làm học sinh.”
Bạn học vây xem đều nở nụ cười, trận đấu đã kết thúc, cũng sắp đến lúc tan cuộc, người đàn ông tên Lộ Dữ Lân kia ấn vai Tư Gia Diễn Lộ Dẫn Triết: “Tôi đi trước, sau này nói chuyện tiếp nha các soái ca.”
Trước khi đi, anh ấy còn nói: “Đúng rồi, vừa rồi tay bạn học kia hình như bị trầy da, nhớ đến phòng y tế bôi thuốc.”
Người anh ấy nói chính là Dụ Từ, Dụ Từ giơ tay lên, tay cậu ta vừa mới chà trên đường băng nhựa, làm rách dây lưng chảy ra một chút máu, đau rát nóng.
Tư Gia Diễn lập tức nói: “Tôi đưa cậu đến phòng y tế, lớp trưởng, đi thôi.”
Dụ Từ: “Không cần, tôi tự đi được rồi.”
Tư Gia Diễn tiến lên: “Dù sao tôi cũng phải có trách nhiệm, tôi đưa cậu đi, đi, dù sao cũng tiện đường.”
Dụ Từ thấy Lộ Dẫn Triết cũng đi theo, thì gật đầu, cùng bọn họ đi đến khu dạy học.
Trên đường đi Tư Gia Diễn không nói chuyện, cậu đang suy nghĩ vài việc, người vừa rồi là anh họ Lộ Dẫn Triết, vậy trên thực tế chính là anh họ của cậu, có quan hệ huyết thống với cậu.
Đây là người thân thật sự của cậu khi đi vào đây, ngoại trừ cha Lộ mẹ Lộ, cậu nhớ rằng anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài, sao đột nhiên lại trở về?
“Nghĩ gì vậy?” Lộ Dẫn Triết hỏi.
“Không có gì, nghĩ đến anh họ của cậu.”
Lộ Dẫn Triết: “Anh ấy có gì mà nghĩ, thầy thể dục và anh ấy là bạn, tới tìm thầy ấy.”
Dụ Từ đột nhiên mở miệng: “Lộ Dẫn Triết không giống anh họ của cậu lắm.”
Đuôi lông mày Tư Gia Diễn khẽ động, tròng mắt chậm rãi xoay qua.
“Đúng thật bọn tôi không giống nhau, hơn nữa cũng không quen lắm.” Lộ Dẫn Triết cũng không thèm để ý, cũng chỉ có hai người khác biết chân tướng mới có suy nghĩ khác với những lời này.
Mặt Tư Gia Diễn không thay đổi mà nói sang chuyện khác: “Lúc trước lớp trưởng đang ngẩn người sao, sao lại đứng ở chỗ đó? Trừ tay ra, còn có chỗ nào khác bị đau không? Mông đau không?”
Dụ Từ: “... Không có, vốn cũng không có gì to tát, mà các cậu một hai phải đi theo.”
“May mà có người kéo tôi lại, nếu không tôi cũng không biết sẽ đυ.ng cậu thành thế nào.”
“Nói cho cùng, thật ra là lỗi của tôi, tôi không nên đứng ngẩn người ở đó.”
“Bỏ đi đừng nói cái này, tới phòng y tế rồi.”
Ba người đi vào, nhưng bên trong không có ai, khả năng bác sĩ tạm thời đi ra ngoài, Dụ Từ ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn tay mình.
Tư Gia Diễn nhìn quanh một vòng, nói với Lộ Dẫn Triết: "Tôi qua bên văn phòng kia xem thử, có thể giáo viên đang ở đó." Nói xong thì đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người Lộ Dẫn Triết.
Lộ Dẫn Triết chủ động đi qua xem vết thương của Dụ Từ, lại nhìn xung quanh, nói: “Không biết thầy có ở đây không, tôi rửa sạch vết thương cho cậu một chút, cũng có thể bôi thuốc cho cậu, cậu yên tâm, làm loại chuyện này tôi rất giỏi.”
Dụ Từ ngẩng đầu: “A, vậy cảm ơn cậu.”
Lộ Dẫn Triết: “Không có gì.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Người Thừa Kế Là Cừu Địch, Tôi Là Người Bị Ôm Nhầm
- Chương 117