- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Thừa Kế Hào Môn
- Chương 24: Đánh cho nó tàn phế
Người Thừa Kế Hào Môn
Chương 24: Đánh cho nó tàn phế
Đường Hòa Mẫn lúc này vừa mới ra khỏi sân bay, phía sau ông là đoàn điều trị với mười mấy bác sĩ vừa nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ tổ hợp thành.
Nếu như để người có kiến thức nhìn thấy nhất định sẽ kinh sợ đến biến sắc! Đây là đoàn điều trị nổi tiếng nhất của bệnh viện Đường Nhân! Có một không hai, chỉ có một đoàn duy nhất! “Đường Hòa Mẫn?”
Trần Bình cười gằn hai tiếng, ánh mắt rơi xuống trêи người Tôn Trạch Minh, “Ông nên hỏi thằng cháu ngoại ngoan ngoãn của ông có tiện để tôi gặp ông hay không.”
Cháu ngoại? Chẳng lẽ là Tôn Trạch Minh! Đường Hòa Mẫn trong chớp mắt đã nhận ra điều gì, vội vàng cung kính nói: “Cậu Trần, nhất định có hiểu lầm gì rồi, cậu đưa điện thoại cho Tôn Trạch Minh để tôi nói chuyện với nó.”
Trần Bình khẽ nhướng mày nhưng vẫn ném điện thoại trong tay cho Tôn Trạch Minh đang ngồi trêи sofa rồi lạnh ludng mở miệng nói: “Chú của anh tìm anh.”
Chú? Tôn Trạch Minh nhất thời giận tím mặt, vỗ mạnh xuống bàn quát: “ahihi! Chú tao sao có thể gọi điện thoại cho mày được!”
Ngay trong tiếng thét gào giận dữ của Tôn Trạch Minh, chiếc điện thoại đang sáng màn hình trêи sofa đột nhiên phát ra một giọng dạy dỗ đầy giận dữ: “Tôn Trạch Minh! Cháu nói cái gì đấy hả? Có phải bây giờ chú không quản được cháu rồi nữa đúng không?”
Chú..
chú! Đây đúng là giọng nói của chú! Tôn Trạch Minh bị dọa sợ đến nỗi cả người run rẩy như cây sấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn ta vội vàng cầm điện thoại lên nói: “Alo, chú, sao chú lại..”
Hắn thật sự rất sửng sốt, một cơn ớn lạnh từ trong xương chạy ra bên ngoài.
Hắn cũng không dám tin rằng chú mình thế mà lại gọi điện thoại cho tên đàn bà này.
Điện thoại còn chưa kết thúc, Đường Hòa Mẫn ở đầu bên kia tức giận ngắt lời của hắn, ông nói: “Tôn Trạch Minh, chú không quan tâm làm sao cháu lại đắc tội với cậu Trần, cháu lập tức xin lỗi cậu ấy cho chú! Nếu không chú sẽ cho cháu biết tay!”
Giọng điệu lạnh lùng và ngữ khí ra lệnh này của Đường Hòa Mẫn khiến Tôn Trạch Minh khó thở.
Chú nổi trận rồi! “Chú, cái này..
Sao chú lại gọi điện thoại cho tên nhãi ranh này?”
Trong lòng Tôn Trạch Minh vẫn không thể tin nổi, cố giãy giụa lần cuối.
“Hừ!”
Đường Hòa Mẫn nhanh chân bước ra khỏi sân bay dẫn theo đoàn trị liệu lên thẳng chiếc xe Audi A8L, “Thằng nhãi ranh cái gì hả? Cậu ấy là cậu Trần! Cháu lại dám nói hỗn láo như vậy, lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Trần mau! Nếu không, chú sẽ không có đứa cháu ngoại như cháu!”
Tôn Trạch Minh thật sự nhận ra chú của hắn nổi trận lôi đình rồi! Chuyện này là như thế nào? Hắn ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm trán chảy vào miệng vết thương đau xót khiến hắn lập tức tỉnh táo nói lại.
‘ Vừa ngẩng đầu lên lập tức chạy qua, thái độ cực kỳ cung kính nói: “Xin lỗi cậu Trần, là do tôi hồ đồ, tôi đáng chết! Tôn xin lỗi cậu vì hành động lỗ mãng vừa rồi, mong cậu tha thứ cho tôi!”
Tôn Trạch Minh vừa nãy còn oai như cọp, lúc này đây lại sợ hãi xin lỗi Trần Bình khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hắn ta không phải là cháu ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn, người có tiếng tăm đến từ Kim Lăng, có thể một tay che trời hay sao? Sao lại xin lỗi thằng nhãi kia? Cỏ vẻ cuộc điện thoại vừa rồi là do chú của hắn – giáo sư Đường Hòa Mẫn gọi đến.
Trời ạ! Tên Trần Bình kia rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Đường Hòa Mẫn ngôi sao sáng của giới y học tự mình gọi điện cho anh ta, khiến cháu trai ông ấy e sợ như vậy? Nhất là Hàn Long, nhìn thấy chỗ dựa của mình e sợ xin lỗi người thanh niên kia, hắn ta có thể không hoảng hốt, sợ hãi được sao! Hàn Long khẽ run rẩy trong lòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Rốt cuộc hắn ta dây vào người nào? Trịnh Thái và Sở An An ở bên cạnh đã được thả ra từ lâu.
Bọn họ đứng bên cạnh Trần Bình, ánh mắt buốt giá nhìn chằm chằm vào Trần Bình nói: “Hàn Long, tôi đã sớm nói với anh rồi, cậu Trần tuyệt đối không phải người mà anh có thể động vào.”
Bịch! Hàn Long không chút do dự, trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.
Một trong năm kiêu hùng của thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang cứ như vậy quỳ xuống trước mặt Trần Bình, tiếp đó nhanh chóng bò tới trước mũi chân của Trần Bình, dập đầu côm cốp xuống nền nhà, cầu xin: “Trần..
Cậu Trần, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi! Tôi có mắt như mù, xúc phạm tới cậu Trần, tôi đáng chết!”
Hàn Long vừa nói vừa thẳng tay tát lên mặt mình, trong phòng bao không ngừng vang lên tiếng bạt tai.
Trần Bình lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Sở An An, cô đưa Giang Uyển đi trước đi!”
“Vâng thưa cậu.”
Sở An An dẫn theo hai người đưa Giang Uyển đi ra ngoài.
Một lúc sau, tất cả những người mà Hàn Long dẫn tới ngồi xổm xuống đất, hai tay vòng lên ôm đầu, người run lẩy bẩy.
Bởi việc đầu tiên Trịnh Thái làm sau khi đứng lên đó là gọi một cuộc điện thoại, trong nháy mắt bốn – năm chục tên đàn em xông vào câu lạc bộ Tinh Duyệt, bao vây kín kẽ phòng bao này.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy câu lạc bộ Tinh Duyệt bị mấy chục tên côn đồ mặc âu phục đen phong tỏa.
Trong phòng bao, Trần Bình ngồi trêи sofa lạnh lùng nhìn Tôn Trạch Minh cúi đầu cong lưng đứng trước mặt mình cùng Hàn Long quỳ dưới đất đầu đều dập đến mức chảy máu.
“Cút sang!”
“Bộp”
một tiếng.
Triệu Cương bị Trịnh Thái đá một cái từ rèm châu phía sau ngã xuống trước mặt ghế sofa.
Cả người hắn không ngừng run rẩy, ánh mắt không ngừng đảo quanh.
Vừa nhìn thấy Trần Bình, hắn lập tức bò tới, dập đầu xin tha: “Trần..
Trần Bình, anh Bình! Nể tình tôi với Giang Uyển là đồng nghiệp, anh tha cho tôi lần này đi, lần sau tôi không dám nữa.”
Trong ánh mắt Trần Bình lạnh lùng bập bùng lửa giận, anh nói: “Tôi không hy vọng lại nhìn thấy anh ta ở Thành phố Thượng Giang.”
“Vâng thưa cậu Trần!”
Trịnh Thái là người giang hồ, chỉ một câu nói ông ta liền hiểu được ý tứ của Trần Bình.
Một ánh mắt lập tức có hai tên đàn em kẹp lấy Triệu Cương gào khóc thảm thiết kéo sang một phòng bao khác.
Triệu Cương bị dọa sợ đến nỗi đáu ra quần, căn phòng nhất thời bốc lên mùi khai thối.
“Đến lượt anh Tôn Trạch Minh.”
Trần Bình lạnh giọng nói.
Tôn Trạch Minh cúi gằm mặt xuống, khóe miệng cố nở một nụ cười nói: “Cậu Trần, dù sao chú của tôi cũng là Đường Hòa Mẫn, cậu và chú của tôi đều quen biết nhau, làm việc gì cũng nên để lại cho mình một con đường, cậu bỏ qua cho tôi lần này, tôi sẽ không bao giờ quay lại Thành phố Thượng Giang này nữa!”
Tôn Trạch Minh đã nghĩ rõ ràng.
Tên Trần Bình này cho dù có giỏi đến mức đâu cũng chỉ là có chút thực lực mà thôi! Nếu như nó thật sự dám làm gì hắn, chú của hắn nhất định không bỏ qua cho nó.
Cho nên hắn bây giờ không cảm thấy sợ hãi cho lắm.
“Để lại một đường lưu?”
Nghe thấy lời này, Trần Bình không những không tức giận mà ngược lại còn bật cười: “Ông có biết người phụ nữ mà ông muốn động vào là ai không?”
Tôn Trạch Minh thật sự không biết: “Không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao? Cậu Trần hà cớ gì phải làm tới mức kẻ sứt càng người gãy gọng?”
“Kẻ sứt càng, người gãy gọng?”
Vẻ mặt Trần Bình trong nháy mắt sa sầm lại, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Giang Uyển là vợ của tôi!”
Bộp! Tôn Trạch Minh run lên, trong nháy mắt hắn ta biết chuyện này không xong rồi! Đi chơi gái lại chơi vợ của người ta! Chết rồi! “Cậu Trần, không phải là chưa làm gì sao, tôi sẽ bồi thường xin lỗi cậu năm trăm nghìn nhân dân tệ, coi như tiền bồi thường tinh thần của em dâu.”
Trong lòng Tôn Trạch Minh có chút hoảng hốt, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ không có chút sợ hãi như cũ.
Trong mắt Tôn Trạch Minh năm trăm nghìn nhân dân tệ đã là không ít rồi.
“Ông đang nói chuyện tiền bạc với tôi?”
Trần Bình âm trầm, lạnh lùng mở miệng nói: “Trịnh Thái, đưa cho ông ta ba triệu nhân dân tệ.”
Trịnh Thái bên kia không chút chần chờ, vội vã dẫn theo mấy tên đàn em tự mình đi rút ba triệu nhân dân tệ, cả quá trình không quá năm phút đồng hồ.
Ba cái cặp táp đựng tiền được mở ra, đặt trêи bàn bà, tất cả đều là màu đỏ của tiền giấy! Đủ ba triệu nhân dân tệ! Thái dương Tôn Trạch Minh toát ra mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp khẽ động: “Cậu Trần, cậu như thế này là có ý gì?”
“Mua cái”
chân ở giữa “của ông!”
Trần Bình lạnh lùng nói.
Dứt lời, người của Trịnh Thái ngay lập ấn Tôn Trạch Minh xuống đất, mặt ngửa lên trêи, quần bị cởi ra chỉ để lại chiếc qυầи ɭót.
Kinh hồn! Sợ hãi! “Cậu Trần, chú tôi là Đường Hòa Mẫn, cậu không thể làm như thế này!”
Tôn Trạch Minh giãy giụa hét lên, thế nhưng chẳng có ích gì.
“Cậu dám động vào tôi, chú của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Trần Bình im lặng, nhắm mắt.
Trịnh Thái bên kia trực tiếp giơ chiếc gậy bóng chày kim loại, nhắm về phía hạ bộ của Tôn Trạch Minh rồi đập xuống.
“Á!”
Một tiếng hét thảm thiết khiến linh hồn người ta run rẩy vang vọng khắp cả phòng bao.
Sắc mặt Tôn Trạch Minh trong nháy mắt biến thành màu gan heo, nơi thái dương không ngừng lăn xuống những giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn gập người lại, ôm lấy hạ bộ, một câu cũng không nói thành lời chỉ có thể kêu rêи.
Đời này của hắn đừng mơ nghĩ tới chuyện động vào phụ nữ.
Đúng lúc này có năm chiếc xe Audi A8L màu đen dừng lại trước cửa của câu lạc bộ Tinh Duyệt.
Đường Hòa Mẫn tức tốc chạy từ trêи xe xuống, phía sau ông ta là thị trưởng của Thành phố Thượng Giang.
Từ Khắc Cần lúc này trán ướt đẫm mồ hôi theo thư ký đuổi theo phía sau Đường Hòa Mẫn: “Giáo sư Đường, ngài đi chậm chút!”
Ông ta nhận được tin ngôi sao sáng của giới y học Đường Hòa Mẫn tới Thành phố Thượng Giang, ngay lập tức tự mình chạy sân bay tiếp đón.
Nhân vật lớn như thế này đến Thành phố Thượng Giang quả thật là vinh dự của bọn họ.
Nhất định phải tiếp đón cho tốt.
Nhưng vừa tới đón người lại chạy trực tiếp đến câu lạc bộ Tinh Duyệt.
Từ Khắc Cần cảm thấy tò mò, là ai mà lại khiến Đường Hòa Mẫn tự mình đến đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ông ấy cũng cực kỳ vội vàng.
Mấy chục tên côn đồ mặc âu phục màu đen đứng nghiêm trang nơi cửa của câu lạc bộ Tinh Duyệt trực tiếp ngăn Đường Hòa Mẫn lại: “Xin lỗi, chỗ này bị phong tỏa.”
Đường Hòa Mẫn nhíu chặt mày lại, ông ấy vừa định mở miệng nói chuyện thì Từ Khắc Cần chạy tới từ phía sau đã tức giận chất vấn: “To gan nhỉ! Ai dám phong tỏ chỗ này hả?”
Tên côn đồ nhìn thấy người đến lập tức sợ đến mức run rẩy cả người: “Từ..
Từ..”
Mẹ nó! Sao ông ta lại đến chỗ này? Lão già này là ai mà lại khiến Từ Khắc Cần tự mình đón đưa? Mấy tên côn đồ rất nhanh tản ra, cúi người cung kính mời đám người Đường Hòa Mẫn và Từ Khắc Cần đi vào trong.
Từ Khắc Cần nhìn thấy chỗ này chật kín là người, lòng lập tức nổi giận! Xem ra ông ta phải đẩy mạnh việc quét bỏ xã hội đen, diệt trừ tội phạm! Cửa phòng bao bị mở ra.
Đường Hòa Mẫn xông vào trong, ông ấy ngây lập tức nhìn thấy Tôn Trạch Minh nằm trêи đất không ngừng kêu gào đau đớn.
Nhưng ông ấy cũng không thèm quan tâm mà đi thẳng đến trước mắt Trần Bình, cung kính nói: “Cậu Trần, xin lỗi cậu, tôi đến muộn rồi!”
Từ Khắc Cần theo sau Đường Hòa Mẫn đi vào, giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này, cả người ông ta chấn động ngây ra.
Đường..
Giáo sư Đường cúi đầu xin lỗi với một cậu thanh niên?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Thừa Kế Hào Môn
- Chương 24: Đánh cho nó tàn phế