- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Thừa Kế Hào Môn
- Chương 1: Tôi không muốn kế thừa gia sản
Người Thừa Kế Hào Môn
Chương 1: Tôi không muốn kế thừa gia sản
Bệnh viện nhân dân Thành phố “Tránh ra! Tránh ra!”
Trần Bình ôm một cô bé đã ngất xông vào trong bệnh viện, lớn tiếng hô lên “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con gái tôi!”
Mấy y tá cùng vài vị bác sĩ chạy tới, vội vàng đưa đứa trẻ trong lòng Trần Bình vào trong phòng cấp cứu.
“Này, anh không được vào trong!”
Nữ y tá mặc đồng phục màu xanh da trời, đeo khẩu trang ngăn Trần Bình đang muốn xông vào phòng cấp cứu.
Cùng lúc này, tiếng giày cao gót vội vàng giẫm lên trêи nền đá cẩm thạch vang lên phía sau lưng Trần Bình, tiếng “cộp, cộp”
như gõ vào trong lòng anh.
“Trần Bình!”
Giọng nói dịu dàng tràn ngập sự giận dữ.
Bốp! Một bàn tay mảnh khảnh tát mạnh lên mặt Trần Bình.
Giang Uyển đứng đối diện Trần Bình, khuôn mặt cô tràn ngập vẻ giận dữ, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nước: “Con gái tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Giọng điệu lạnh lùng mang theo sự giận dữ sâu sắc.
Cảnh tượng này dọa sợ không ít bệnh nhân cùng với người nhà trong bệnh viện.
Trần Bình xấu hổ giận dữ cúi thấp đầu xuống, cũng không giải thích bất cứ lời nào.
“Hừ!”
Giang Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ không vui cùng không thường trong mắt đến người ngoài đều có thể nhìn thấy rõ.
Mà Trần Bình giờ giống một đứa trẻ mắc lỗi, đứng ở nơi đó, cúi thấp đầu không dám nói chuyện.
Anh chỉ dám len lén nhìn về người phụ nữ đứng cách mình hai – ba mét, đó là vợ của anh.
Người đã ký vào thỏa thuận ly hôn với anh, tuỳ lúc có thể chính thức trở thành người xa lạ.
Giang Uyển rất đẹp, khuôn mặt với các đường nét khéo léo, đang người cao gầy, đường cong nóng bỏng, có học thức lễ nghĩa, cô còn từng là hoa khôi trong trường đại học.
Cô lại vô tình thích Trần Bình, kết hôn chớp nhoáng với anh rồi nhanh chóng có con gái tên là Mễ Lạp.
Nhưng mà cuộc sống sau khi kết hôn không như mong muốn.
Trần Bình làm việc không thuận lợi, kinh doanh thất bại, con gái lại mắc bệnh tim bẩm sinh, tiêu tốn hết tất cả số tiền mà bọn họ tích góp lại được, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào việc giao thức ăn để kiếm sống.
Còn Giang Uyển là phó tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn, bố mẹ lại là người trong biên chế, một người là trưởng khoa, người còn lại là giáo viên về hưu.
Có thể nói địa vị cả Trần Bình ở nhà họ Giang rất thấp, hai năm gần đây đã không còn bất cứ cảm giác tồn tại nào.
Cũng bởi vì Trần Bình mà Giang Uyển và người nhà xảy ra mâu thuẫn gay gắt, bố mẹ cũng không hề giúp đỡ hai người một chút tiền nong nào cả.
Hai ông bà rất nghiêm khắc với bọn họ, chỉ cần hai người bọn họ ly hôn, ông bà sẽ đưa tiền trị bệnh cho cháu gái, hơn nữa còn đón cháu gái về nhà họ Giang.
Chuyện này đã kéo dài một năm.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Trần Bình nhìn thấy con gái được đẩy ra liền muốn chạy tới, nhưng Giang Uyển đã chạy qua trước.
Anh lập tức đứng khựng chân lại, đứng xa xa nhìn cô con gái đáng yêu của mình.
Mễ Lạp nhỏ bé duỗi cánh tay trắng nõn của mình ra, trêи mặt mang mặt nạ oxy, đôi mắt to như ngọc đen lấp lánh, thì thào nói: “Bố ơi..”
Trần Bình đi tới, nắm lấy bàn tay lạnh lỡ của con gái, nhẹ nhàng vén tóc ở nơi thái dương của cô bé lên, cười nói “Bố đây”
.
“Mẹ ơi, mẹ đừng cãi nhau với bố nữa, là Mễ Lạp không ngoan, đòi bố đưa đi công viên.”
Mễ Lạp mới có ba tuổi mà bây giờ lại dùng giọng nói mềm nhũn của mình nói đỡ cho Trần Bình.
Giang Uyển cười khẽ, đáp: “Được, mẹ nghe lời Mễ Lạp không cãi nhau với bố.”
“Trần Bình đi đóng viện phí.”
Một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Bình với con gái.
Anh nhìn về phía Giang Uyển, đối phương chỉ lạnh lùng liếc anh một cái rồi đi vào phòng bệnh với con gái.
Trần Bình vội vã chạy tới quầy thu ngân, móc ra thẻ ngân hàng.
“Xin lỗi anh, thẻ của anh hết tiền rồi.”
Y tá lạnh lẽo mở miệng nói, rồi liếc mắt nhìn anh một cái.
Hóa ra là Trần Bình! Tên đàn ông không có nỗi một đồng tiền, vẫn luôn để vợ mình trả tiền thuốc men.
Rõ ràng có thể xin bố mẹ vợ giúp đỡ, hắn lại nhất quyết không xin.
Loại đàn ông sĩ diện này đúng là rác rưởi! “Không còn tiền ư?”
Trần Bình cực kỳ bối rối.
Mặt mày nhăn lại, anh hèn mọn khom người nói: “Cô ơi, có thể thư thả thêm vài ngày nữa được không?”
Y tá lạnh lùng liếc Trần Bình, trong mắt tràn ngập vẻ chế giễu, nói: “Không có tiền thì hỏi vợ anh xem, dù sao anh cũng chỉ là loại ăn bám đàn bà.”
“Cô!”
Sắc mặt Trần Bình lập tức trở nên khó coi.
Cô y tá kia dứt khoát khoang tay lại, hừ một cái: “Ngày mai nếu còn không đóng tiền vậy anh đến làm thủ tục xuất viện đi!”
Sau đó, cô ta xoay người, không muốn để ý tới Trần Bình.
Nói nhiều hơn một câu với loại đàn ông này chỉ khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.
Không có tiền liền bị người khác khinh thường sao? Trần Bình không cam lòng, tức giận siết chặt nắm tay.
Anh vừa quay người lại tập lức nhìn thấy Giang Uyển xinh đẹp với khí chất lạnh lùng đứng ngay sau mình, khuôn mặt mang hận ý.
“Uyển Nhi, em yên tâm, anh lập tức đi vay tiền.”
Trần Bình miễn cưỡng nở nụ cười.
Tiền tích góp của anh và Giang Uyển đều tiêu sạch hết rồi.
Nước mắt Giang Uyển tràn mi rơi xuống, bàn tay ngọc ngà siết chặt lại, nói: “Trần Bình, nếu anh còn là đàn ông thì mau đi xin bố mẹ tôi đi!”
“Anh..”
Trần Bình ngây ngẩn cả người, tất cả những lời muốn nói nghẹn lại hết nơi cổ họng.
Ha ha.
Khuôn mặt Giang Uyển đẫm nước mắt, tự giễu nở nụ cười nói: “Tôi biết ngay mà, anh mãi mãi đều như thế này.
Chẳng lẽ lòng tự trọng của anh còn quan trọng hơn Mễ Lạp hay sao?”
Giang Uyển gần như đã hiểu rõ Trần Bình, cô quay người đi, chỉ để lại cho Trần Bình một bóng lưng lạnh giá.
Trần Bình bất đắc dĩ thở dài, điện thoại của anh vang lên tiếng tiếp nhận đơn hàng.
Anh chỉ có thể vội vã chạy tới phòng bệnh, nói vài câu với con gái rồi lập tức rời đi.
Trước khi anh đi, Giang Uyển cuối cùng nhắc nhở một lần: “Trần Bình, cuối tuần này là sinh nhật của bố tôi.
Nếu như anh không muốn ly hôn, vậy đi xin bố mẹ tôi đi.”
Không còn lựa chọn nào khác, Trần Bình biết, đây là sự kiên nhẫn cuối cùng Giang Uyển dành cho anh.
Anh vừa định bước ra khỏi bệnh viện, lại bị một giọng nam hống hách lớn tiếng ngăn lại: “Ôi, đây không phải là Trần Bình hay sao? Vội vàng đi đâu vậy chứ?”
Trần Bình ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đẹp trai đứng trước mặt anh.
Tên kia mặc bộ đồ vest cắt may hợp người, trêи tay còn cầm một giỏ hoa quả và một con gấu bông Peppa.
“Tào Quân! Ai cho anh đến đây?”
Sắc mặt Trần Bình lập tức trầm xuống.
Tào Quân, bạn thân đại học của anh, nhưng từ sau khi anh cùng Giang Uyển kết hôn, hai người họ liền trở thành tử thù.
Bởi Tào Quân cũng thích Giang Uyển.
“Là tôi để anh ấy tới.”
Đúng lúc này Giang Uyển đi tới, lướt qua người Trần Bình, trêи mặt nở nụ cười tỏ ý xin lỗi: “Anh Tào, xin lỗi anh, lại làm phiền rồi!”
Tào Quân vừa nhìn thấy Giang Uyển vẻ chế giễu trêи khuôn mặt lập tức được thay bằng nụ cười hào phóng, nói: “Không sao, anh cũng là chú của Mễ Lạp, bây giờ để anh đi đóng viện phí.”
Dứt lời, hắn ta cố tình nhìn Trần Bình một cái, trongmắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Nắm đấm của Trần Bình siết chặt đến mức tái mét, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi Giang Uyển: “Tại sao lại vay tiền cậu ta?”
“Anh có tiền sao? Chẳng lẽ anh muốn Mễ Lạp bị đuổi ra khỏi bệnh viện vào ngày mai à?”
Giang Uyển mặt lạnhlùng trừng mắt liếc Trần Bình một cái, rồi lập tức quay đầu đi theo Tào Quân, cười nói với hắn.
Trần Bình nhìn một cảnh này, mắt anh như muốn nứt ra, lòng tự trọng bị đả kϊƈɦ nghiêm trọng.
Tiền tiền tiền! Đều là tiền! Trần Bình đứng trước cửa lớn của bệnh viện, đứng một lúc rất lâu mới thở ra một hơi.
Anh ngẩng đầu nhìn trời xanh, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Hào Tử, đang ở đâu, gặp nhau một chút.”
Trong phòng trọ, Trần Bình ngồi đối diện với Lưu Hạo.
Lưu Hạo người hơi đen gầy, anh ta đưa cho Trần Bình chiếc thẻ ngân hàng nông nghiệp, nói: “Đây là sáu chục nhân dân tệ, anh cầm lấy trước đi.”
Trần Bình nhận lấy chiêc thẻ ngân hàng đó, run rẩy nói: “Hảo Tử, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì chứ, hai chúng ta là ai?”
Lưu Hạo cười ha hả nói.
“Em không đồng ý!”
Phanh một tiếng, cửa phòng trọ bị đẩy ra, một cô gái có dáng người cao, khuôn mặt giận dữ xông tới: “Lưu Hạo, đó là tiền lễ hỏi anh đưa cho nhà em, anh dựa vào cái gì mà đưa cho anh ta chứ?”
Người phụ nữ này là bạn gái của Lưu Hạo, cô ấy tên là Từ Vinh, vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, tính cách có chút kiêu ngạo, hơn nữa con người cũng hơi vật chất.
“Dung Dung, đây là bởi vì Mễ Lạp nhập viện, anh cho Trần Bình vay, anh ấy cần tiền gấp.”
Lưu Hạo tiến đến kéo Từ Vinh giải thích.
Từ Vinh dứt khoát hất anh ta ra, nhìn Trần Bình nở nụ cười chế giễu: “ÔI Trần Bình, đây là lần thứ mấy anh vay tiền của Lưu Hạo nhà tôi rồi? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
“Từ Vinh!”
Lưu Hạo thấp giọng quát, kéo ray áo cô ấy.
Từ Vinh không thèm quan tâm, chỉ tay thẳng vào mũi Lưu Hạo mắng: “Tên họ lưu kia, nếu như hôm nay anh cho anh ta vay tiền, tôi sẽ chia tay với anh! Hai chúng ta cũng không cần kết hôn nữa!”
Mắt thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi, Trần Bình để chiếc thẻ lên trêи bàn, đứng dậy thấp đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi, cái này, Hào Tử, lần sau anh sẽ đến uống rượu mừng của cậu, anh về đây.”
“Không tiễn!”
Từ Vinh lạnh lùng nói.
Không đợi Lưu Hạo đuổi theo, Trần Bình đã ra khỏi phòng trọ.
Phía sau vang lên tiếng đóng cửa phanh một tiếng, tiếp đó là tiếng cãi nhau của Từ Vinh và Lưu Hạo.
Đi đến đầu phố, Trần Bình ngồi xổm dưới đất, tay cầm điện thoại, hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghèo là cái tội, không có tiền nửa bước cũng khó đi.
Giống như đã quyết tâm, Trần Bình gọi tới một số điện thoại mà bảy năm nay anh chưa từng liên hệ.
Điện thoại được kết nối..
“Ôi cậu chủ, là cậu chủ sao? Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi rồi.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất kϊƈɦ động, mang theo cảm giác tang thương, thậm chí mơ hồ còn nức nở.
Trần Bình bất lực thở dài, nói: “Lão già, tôi thiếu tiền, ông có thể gửi cho tôi một trăm nghìn nhân dân tệ được không?”
“Ai, cậu chủ, cậu đang nói gì vậy chứ? Đừng nói một trăm nhân nhìn nhân dân tệ, cho dù cậu muốn mấy triệu tôi cũng chuyển cho cậu.”
Ông lão ở đầu bên kia điện thoại một giây trước còn rất kϊƈɦ động, một giây sau lại có chút khổ sở nói: “Nhưng mà cậu chủ, dựa theo đinh ước giữa cậu và ông chủ, nếu cậu muốn dùng tiền và mối quan hệ của gia tộc, cậu bắt buộc phải quay về thừa kế sản nghiệp của gia tộc.
Nếu không cậu đến công ty một chuyến, chúng ta bàn bạc?”
Trần Bình hơi trầm tư, nói: “Được, tôi qua mộtchuyến.”
“Ai, được, cậu chủ, để tôi sai người lái xe tới đón cậu!”
Lão Kiều kϊƈɦ động nói.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Trần Bình nói, sau đó vội vàng hỏi: “Đúng rồi, công ty nào?”
“Tập đoàn Thịnh Đỉnh, tôi ở phòng chủ tịch đợi cậu.”
Lão Kiều nói.
Trần Bình cúp điện thoại, nhìn vào dòng người khôngngừng đi lại trước mắt.
Được thôi, nói thật nào! Trần Bình anh thực chất là phú nhị đại cao cấp.
Tài sản trải rộng khắp toàn thế giới, ước chừng 70% sản nghiệp đều là nhà của mình.
Bảy năm này, Trần Bình bởi vì muốn trốn tránh việc thừa kế gia tộc mới chạy ra ngoài thể nghiệm cuộc sống của người bình thường.
Nhưng mà hôm nay, anh thỏa hiệp với hiện thực.
Không cố gắng, không có tiền đành phải về nhà thừa kế gia sản nghìn tỷ thôi! Trần Bình lái chiếc xe điện rất nhanh đi tới cao ốc của tập đoàn Thịnh Đỉnh.
Tòa nhà cao hơn ba trăm mét hàng đầu thế giới! Tất nhiên, năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới, nếu không phải của nhà họ Trần sáng lập thì cũng là xí nghiệp do họ đầu tư.
Trần Bình vừa bước vào đại sảnh liền bị một giọng nói kiêu ngạo ngăn lại.
“Này này này, anh là ai hả? Ai cho anh chạy vào trong đây, đi ra ngoài mau, giao đồ ăn không được vào đây! Gọi điện thoại để người xuống lấy!”
Một cô nàng trang điểm xinh đẹp mặc bộ váy công sở màu đen chặn đường của Trần Bình, mở miệng liền quở mắng anh.
Người phụ nữ này vẻ ngoài ngược lại cực kỳ có phong cách ngự tỷ, dáng dấp cũng lồi lõm đầy đủ cực kỳ quyến rũ, đôi chân dài trắng muốt khiến người ta nóng sôi trào.
*Ngự tỷ: Là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏimọi lĩnh vực.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Có thấy ghê tởm hay không hả? Đồ lưu manh! Nhanh cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Lệ Lệ chán ghét nhìn chằm chằm vào Trần Bình, loạitên đưa đồ ăn chết tiệt này cô gặp nhiều rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Thừa Kế Hào Môn
- Chương 1: Tôi không muốn kế thừa gia sản