Chương 16: Chuyện Trần gia

Mẹ Viên mời Tổ Thanh cùng Tả Ức uống trà, Tổ Thanh cười gật đầu, Tả Ức nhìn chén trà, lại nhìn về phía vợ chồng Trần nhị thúc đang đứng nói chuyện, nghiêng đầu nói nhỏ với Tổ Thanh.

“Trần nhị thẩm hình như không hoan nghênh chúng ta cho lắm, chúng ta tốt nhất không quan tâm chuyện này nữa sẽ tốt hơn.”

“Không thể không quan tâm.” Tổ Thanh dừng cười, nghiêm túc nhìn Tả Ức rồi nói: “Tôi là người thủ thôn của Bình Sơn thôn, cả nhà Trần nhị thúc thuộc về Bình Sơn thôn, tôi phải bảo hộ bọn họ.”

Đối với việc người thủ thôn phải có nhiệm vụ bảo hộ một phương, Tả Ức kỳ thực cảm thấy có chút không đồng tình nhưng bởi vì không phải việc của mình nên trước giờ hắn cũng không quan tâm lắm. Tả Ức nhớ lại ông ngoại từng kể với hắn một việc, đó là có lần Tổ thúc thúc muốn giúp một đứa bé trong thôn gọi hồn về, nhưng mẹ của đứa bé lại không đồng ý nhất mực muốn đưa con mình đến bệnh viện. Bà cho rằng Tổ thúc là một tên thần côn chỉ biết lừa đảo những kẻ mê tính, cảm thấy chỉ khi đến bệnh viện lớn con trai mới có được sự đảm bảo.

Nhưng Tổ thúc thúc rất kiên trì, giải thích rõ ràng chỉ cần gọi hồn xong là đứa trẻ sẽ không có việc gì, có điều ông không giỏi ăn nói, vậy là không những không thể thuyết phục còn bị mẹ của đứa trẻ mắng đến máu chó đầy đầu. Mọi người xung quanh thấy vậy liền khuyên Tổ thúc thúc đừng quan tâm chuyện này nữa, nhưng Tổ thúc vẫn như cũ kiên trì muốn gọi hồn cho đứa trẻ, nào ngờ tối hôm đó bà mẹ đã lén mang con bỏ trốn.

Mấy tháng sau người mẹ đó cuối cùng cũng xuất hiện, cả người bà lúc này gầy như que củi, còn đứa con cũng đã không còn.

Khi đó người trong thôn cùng nhà chồng đều nói, nếu lúc trước bà chịu nghe lời Tổ thúc thì đứa trẻ có lẽ sẽ không chết. Vậy là người đàn bà kia liền điên lên, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tổ thúc, nói rằng nếu lúc đó ông chịu ngăn cản mình, thì bà đã không phải mất con.

Không lâu sau, bà ta liền tới trước nhà Tổ thúc uống thuốc trừ sâu tự sát, khi được đưa tới bệnh viện đã không cứu được nữa, từ đó về sau, Tổ thúc ngày càng trở nên khép kín, ít giao tiếp với người xung quanh hơn.

“Cậu muốn bảo hộ người ta, chưa chắc họ chịu cho cậu bảo hộ đâu.” Tả Ức nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tổ Thanh, cảm thấy cậu có chút ngốc, vì thế cắn răng nói.

Tổ Thanh nhìn hắn giận dỗi, bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi biết anh đang lo lắnh điều gì. Yên tâm, tôi cùng sư phụ không giống nhau, tôi bảo hộ bọn họ, cùng với bọn họ có muốn tôi bảo hộ hay không, là hai việc khác nhau.”

“Ý cậu là sao?” Tả Ức nhíu mày, cúi người về phía trước.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy tò mò hiếu kỳ của hắn, Tổ Thanh giơ tay che miệng, giả vờ ho một tiếng, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, nếu người tôi bảo hộ là người xấu chuyên hại người, tôi sẽ tự mình khiến cho bọn họ chịu trừng phạt đúng tội. Còn chuyện ngày hôm nay, tôi bảo hộ chính là Nguyên Nguyên, cùng mẹ cậu bé không có quan hệ.”

*Gieo nhân nào gặt quả ấy: những gì bạn làm trong hiện tại sẽ quyết định tương lai của bạn. Nếu bạn gieo những hạt giống tốt, bạn sẽ gặt được những quả ngọt. Nếu bạn gieo những hạt giống xấu, bạn sẽ gặt được những quả đắng

“Nhưng bà ấy cản trở cậu, mắng cậu, không cho cậu hỗ trợ, vậy cậu làm sao bây giờ?” Tả Ức hỏi liên tiếp một tràn.

Tổ Thanh buông tay, khóe miệng nhếch lên, kề sát tai hắn nói nhỏ: “Anh quá coi thường bản lĩnh của tôi rồi.”

Cậu không phải sư phụ mình, sẽ nén giận, thà để bản thân chịu thiệt cũng không muốn làm người khác khó xử.

Tả Ức cảm nhận được hơi thở của Tổ Thanh kề sát tai mình, cả người hắn cứng đờ, tiếp theo lại rùng mình một cái, Tả Ức ngồi dậy đàng hoàng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hai lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng tâm tình hắn lúc này.

Bên kia Trần nhị thẩm dùng sức đẩy mạnh chồng mình qua một bên, tức giận bước vào phòng Nguyên Nguyên.

Mẹ Viên thấy vậy liền chạy đến nói chuyện với Trần nhị thúc: “Con biết mà, vợ con trước giờ không tin những chuyện kia. Mọi người đều lo lắng cho Nguyên Nguyên, đều mong Nguyên Nguyên mau chóng khỏe lại, nếu không hay là chúng ta đưa Nguyên Nguyên tới bệnh viện trên tỉnh khám, còn các con ở nhà làm đồng tử.”

“Mẹ, hiện tại không phải làm đồng tử là có thể giải quyết vấn đề.” Trần nhị thúc cúi đầu nhìn mẹ mình: “Tổ Thanh nói, có người muốn cho Nguyên Nguyên làm kẻ chết thay.”

“Cái, cái gì?”

Mẹ Viên nghe ông nói xong liền hoảng sợ: “Này, chuyện này là sao?”

Tổ Thanh đứng dậy đi tới: “ Trên cổ Nguyên Nguyên có một vòng khí đen bao quanh, đó là bởi vì có người đem ngày tháng năm sinh của cậu bé dán lên người rơm, sau đó lại dùng dây đỏ có thấm qua chu sa buộc vào cổ nó."