Lúc ăn cơm ở nhà bác cả Văn, Tả Ức chọc chọc tay Tổ Thanh thấp giọng nói: “Cơm trưa không thể ăn ở nhà cậu rồi, đổi thành buổi tối được không?”
Ăn cơm xong, lại nói chuyện thêm một lúc, Tổ Thanh liền chuẩn bị về nhà, Văn Văn đưa hai người về thôn, lúc bọn họ sắp xuống xe Văn Văn liền vội vàng đưa cho Tổ Thanh một hồng bao, cảm kích nói:" Cảm ơn Tổ tiên sinh."
*Hồng bao: Bao thư đỏ, bao lì xì, thường để trả tiền khi mời người khác làm việc hay lì xì mừng tuổi con cháu trong nhà.
Văn gia không phải người của Bình Sơn thôn, mà Tổ Thanh lại là thủ thôn của Bình Sơn thôn, cho nên mời Tổ Thanh làm việc phải trả tiền.
Tổ Thanh mỉm cười nhận lấy.
Sau khi Văn Văn đi, Tả Ức tò mò mà nhìn hồng bao trong tay Tổ Thanh.
“Tò mò?” Tổ Thanh xoay chuyển hồng bao trong tay, nhìn về phía Tả Ức.
Tả Ức gật đầu: “Mời cậu làm việc, cần bao nhiêu tiền?”
Tổ Thanh mở hồng bao ngay trước mặt Tả Ức, bên trong là 1200 đồng, ở nông thôn hồng bao này khá lớn.
Nhưng Tả Ức lại nhíu mày: “Có phải hơi ít không?”
Ở trong mắt hắn, loại tình huống của ba Văn hôm nay, cho dù là đưa đến bệnh viện lớn hoặc là mời một người khác trong huyền môn tới nhất định không phải giá này.
*Huyền môn: Là những người tu luyện đạo thuật, trừ tà bắt ma, siêu độ linh hồn, xem phong thủy, …..
“Không ít.” Tổ Thanh vừa nói vừa đem tiền nhét trở lại bao thư, rồi bỏ vào túi: “Lục thúc nhà họ Văn làm nghề nông, một năm thu vào nhiều nhất cũng chỉ có một hai vạn, mà Văn Văn vừa mới tốt nghiệp không lâu, mỗi tháng trừ tiền bảo hiểm thì cũng chỉ còn lại khoảng 2000 đồng.”
Có thể trả 1200 đồng cho cậu, là rất có thành ý rồi.
Tả Ức nghe vậy liền nghĩ đến xe Văn Văn đang đi, tuy nói là ô tô nhưng không phải xe chính hãng, còn là second-hand.
Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy Tổ Thanh đi về hướng bên phải thôn, hắn sửng sốt, mở miệng nhắc nhở: “Cậu đi ngược rồi.”
Tổ Thanh không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói: “Tôi đi mua hai con cá, buổi tối mời anh ăn cơm.”
Vừa lấy được tiền liền đi mua cá cho hắn ăn?
Tả Ức nghĩ tới toàn thân đều thoải mái, vừa đi theo, vừa nghĩ: Cậu ta tuy rằng nói chuyện cứ như có gai, đánh nhau so với chính mình giỏi hơn một chút, còn lại đều rất tốt.
Bình Sơn thôn chỉ có một gia đình là nuôi cá bán, trong nhà có ba người, hai vợ chồng già họ Lý cùng con trai tên là Lý Kiến.
Lý Kiến năm nay 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 liền nghĩ học, không phải trong nhà không nuôi nổi mà là hắn không thích học, không muốn đi học nữa.
Hắn học cả một học kỳ mà một cây bút cũng không dùng hết mực, có thể thấy được hắn thực sự không thích học, dạy một học sinh như vậy chắc là giáo viên ở trường cũng rất khổ tâm.
Sau khi nghĩ học Lý Kiến chọn học việc trong một tiệm sửa xe, học nghề ở đó 6 năm, khi ra nghề liền mở một tiệm sửa xe trên xã, nhờ tay nghề không tệ cộng với miệng ngọt nên có được lượng khách ổn định.
Hắn nghĩ đến người trong nhà đều thích ăn cá, liền đem miếng ruộng nhỏ trước cửa nhà làm thành ao cá.
Nhờ vậy người trong thôn muốn ăn cá có thể đến đây mua, vừa nhanh vừa tiện, tới ngày mùa không có thời gian đi chợ đến nhà họ Lý mua hai con cá về làm món mặn cũng rất ngon.
Hôm nay Lý Kiến ở nhà, cửa tiệm bây giờ đã có thêm hai người phụ giúp, cho dù hắn không ra tiệm cũng sẽ không có chuyện gì.
“Tổ Thanh mới tới?”
Lý Kiến đang nhổ cỏ dại mọc xung quanh ao cá, nghe thấy tiếng nói chuyện ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai người Tổ Thanh và Tả Ức đang đi đến.
“Lý Kiến ca.” Tổ Thanh nhỏ hơn Lý Kiến vài tuổi, từ nhỏ thân thể cậu đã không tốt nên hay bị bắt nạt, khi đó Lý Kiến rất hay đánh mấy đứa trẻ kia để bảo vệ cậu.
Lý Kiến nhìn Tả Ức đi bên cạnh Tổ Thanh, trong mắt hiện lên kinh ngạc: “Đây là bạn của đệ sao?”
“Tôi tên Tả Ức, là người Ức gia.” Tả Ức nghe hắn hỏi liền lên tiếng.
“Ức gia?” Lý Kiến cẩn thận nghĩ nghĩ, lại họ Tả: “Dì Ức là ……?”
“Là mẹ tôi.” Tả Ức nói.
Lý Kiến cười nói: “Khó trách tôi cảm thấy quen mắt, rất giống dì Ức.”
Nghe được lời này Tả Ức vui cực kỳ, lúc hắn ở bên kia, ai thấy hắn đều thích nói hắn giống người nọ, làm hắn tức giận thầm mắng những người đó mắt mù.
Hai người nói chuyện một lúc liền thân nhau, tài ăn nói của Tả Ức rất tốt, khi Tổ Thanh bắt xong hai con cá thì hai người đã xưng anh em với nhau rồi.
Lý Kiến vỗ vai Tả Ức nói: “Có thời gian chúng ta cùng uống hai ly.”
“Được, liền tới nhà em, nhà em còn mấy món nhắm rượu rất không tồi.”
Lý Kiến cảm thấy con người Tả Ức lạnh lùng chắc không dễ làm quen, không nghĩ nói chuyện một lúc phát hiện tính tình rất hợp với mình.
Lý Kiến hỏi: “Có cần gϊếŧ cá không?”
“Không gϊếŧ.” Tổ Thanh lắc đầu, Lý Kiến liền đem cá bỏ vào bọc cho cậu.