Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Thích Hợp [KlaNo]

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 9

[No]

Kla dọn đồ dùng này nọ xong thì mang theo laptop ra ngoài, bên ngoài có tiếng phụ nữ khóc. Tôi không biết tôi ở lại đây có thể giúp gì cho cậu ấy không? Cậu ấy mới học cấp 3 vậy mà ngày về nhà cũng chứng kiến tình cảnh ấy. May là còn có Sing đáng yêu ngoan ngoãn ở bên. Tôi nhìn đám lông xù ở gáy nó, cả tôi và nó đều đang nằm trong chăn của Kla, xung quanh đều là mùi hương của cậu ta. Ánh trăng đêm chiếu vào, tôi bỗng có một cảm giác kì lạ. Bắt đầu từ khi nào? Rõ ràng một tuần trước chúng tôi còn là hai đường thẳng song song, thỉnh thoảng vô tình gặp nhau nhưng vẫn là người của hai thế giới. Kla trong mắt tôi bây giờ không còn là cậu ấm vô lo vô nghĩ như trước nữa mà đã trở thành người ngày ngày đều phải chịu áp lực vô cùng lớn. Nếu sống trong căn biệt thự khi thì yên lặng đến đáng sợ, khi lại tràn ngập tiếng cãi vã này, tôi sợ tôi sẽ bị giày vò tới chết. Mà cậu ấy, sớm đã quen thuộc với nó, trở nên tê dại.

"Mày chưa ngủ hả Sing, không ngủ được hả, tao che tai cho mày nhé?" - Vừa nói xong, Sing liền dựng đứng hai tai lên thật giống hai cánh của máy bay.

Nội tâm Sing: Em không yếu đuối đến thế đâu nhé, nhưng mà anh áp vào lưng em mà tim đập nhanh thế? Nghĩ đến chủ nhân hả? Haizz, đàn ông! Ôm ngọc thể của bản cung mà lại nghĩ tới người con trai khác!

[Kla]

Tôi hôn chúc ngủ ngon anh ấy. Tuy rằng chỉ đυ.ng tới chóp mũi lại còn dính thêm một đống lông chó nữa. Nhìn con chó chiếm vị trí của tôi, P'No còn ôm nó nữa, nó thoải mái tới mức hai mắt lim dim luôn rồi, đúng là tức chết mà!

Nội tâm Sing: Nhìn gì, chưa thấy người chó tương thân tương ái hả? Tại cậu không có can đảm ngủ cùng vợ cậu đấy chứ, giờ còn trách em ấy hả? Sợ, sợ quá! Ế? Nhìn thấy ánh mắt dọa nạt của ai kia tôi vẫn nên nhắm mắt lại thôi. Đêm nay không thể ngủ ngon rồi.

Không quan tâm tới hai người vẫn đang cãi nhau dưới nhà, tôi chọn phòng ngủ gần phòng khách bắt đầu chỉnh sửa video. Ơ? Cảnh về Sing rất ít nhưng vẫn miễn cưỡng ghép được 2 phút . Lưu vào USB để mai nộp lại là được rồi. Cuối cùng cũng tới "công trình lớn" của tôi rồi. Ừm, đoạn này đẹp, có thể cắt làm wallpaper, à không, tấm này đẹp hơn, bất giác tôi đã cắt được rất nhiều bức ảnh. Video cũng đã được ghép lại hoàn chỉnh, chỉ tiếc là không có âm thanh do trước đó tôi không cài APP, sơ suất quá. Màn hình điện thoại lẫn màn hình máy tính đều được đổi lại thành ảnh mới nhất của P'No, tôi vô cùng hài lòng. Chỉ thương xót chính mình đêm nay lại phải tắm nước lạnh. Vì sao vợ ở ngay bên cạnh mà ngày nào cũng phải tắm nước lạnh? Tắm xong mới nhớ quần áo ngày mai của P'No phải làm thế nào, đành gọi quản gia tới .

"Ngày mai chuẩn bị một chiếc áo sơ mi trắng kiểu Pháp, không cần quá đặc biệt, giống như áo bình thường là được rồi; quần tây, cài áo tôi tự chuẩn bị. Size thì tôi đã viết ở đây rồi"

"Tôi hiểu rồi thiếu gia."

"Được rồi, nhớ bảo nhà bếp sáng mai làm nhiều món một chút."

"Vâng."

"Tạm thời chỉ thế thôi."

Tiếng cãi vã vẫn chưa dừng lại, tôi mở tủ đồ ra chọn cho P'No một đôi khuy cài, ừm, không nên quá đặc biệt nếu không anh ấy sẽ không cài. Thôi thì lấy đôi hình bát giác bằng bạc trang trí bằng ngọc bích 0.1 carat, vừa lịch sự tao nhã vừa giản dị. Có hai đôi, vừa hay có thể làm đồ đôi. Để sẵn trên bàn, tôi chuẩn bị đi ngủ. Hi vọng P'No có thể ngủ ngon.

Ngày hôm sau.

Tôi tới phòng ngủ để xem P'No đã dậy chưa. Vừa mở cửa liền thấy cảnh một người một chó ngủ say còn đá chăn lung tung. Sing còn ngáy vang như sấm, tôi tức quá liền vỗ vào mông nó.

Nội tâm Sing: Hử, gì thế, tôi đang mơ đến một miếng xương thơm nức xuất hiện bên cạnh thì bị đánh thức. Hửm? Chủ nhân mới còn chưa tỉnh, tôi muốn liếʍ tỉnh anh ấy để thể hiện năng lực nghiệp vụ thì lại bị đập phát nữa. Chủ nhân, ẳng~ trách tôi "dê" vợ cậu ta, xem đầu cún của tôi này, ngủ cái là quên mất cậu ta là một bình dấm chua.

"Mày là Samoyed mà sao đầu óc như Husky thế? Còn không đi xuống?"

"Ư ử ~~~" (Sao cậu lại sỉ nhục chó như thế? Xuống thì xuống)

"P'No, anh dậy rồi à? Em chuẩn bị quần áo cho anh rồi, anh đi đánh răng rửa mặt đi, bộ hôm qua hỏng rồi."

"Làm sao cậu biết size của anh?"

"P'No, em dùng tay đo." - Tôi vừa dứt lời P'No xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh, 10 phút sau mới đi ra.

"P'No, lại đây." - Tôi kéo anh ấy đến gần, chỉnh lại tay áo rồi cài khuy áo thật tỉ mỉ.

"Cần gì phiền phức thế, cứ xắn ống tay lên là được rồi."

"Vì em muốn trói anh lại bên cạnh em."

[No]

Mới sáng sớm đã nghe tiếng Sing kêu ăng ẳng, tôi liền bị đánh thức. Kla cùng Sing đã ngủ dậy, mất mặt quá, ở nhà người ta mà ngủ say như chết. Kla lại còn ghẹo tôi nói chỉ dùng tay thôi cũng đó được size áo, nói chuyện đàng hoàng tí thì chết hả? Rửa mặt xong tôi mới tỉnh táo hơn một chút, Kla giúp tôi cài khuy áo. Tôi nhận ra nó không giống áo sơ mi tôi thường mặc. Nó là sơ mi kiểu Pháp tay cài măng sét đúp. (Tay cài măng-sét đúp là loại cổ tay được xắn gập lên 2 lớp và cài nút lại). Sau đó cậu ta dùng nút cài bằng bạc đính ngọc bích để cài lại cổ tay. Mặc áo sơ mi thôi mà cũng lắm chuyện như thế hả? Tôi định hỏi cậu ta cần gì phải phiền phức như thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra. Cậu ta cầm tay tôi làm tôi không biết nên nhìn đi đâu.

"Để anh tự làm cũng được." - Tôi nói.

"Loại khuy này khó cài lắm, để em giúp anh, P'No."- Mấy người có tiền đúng là phiền phức, một người không tự cài được thì còn cài làm cái gì?

"Vậy bình thường đều là người giúp việc cài cho cậu à?"

"Bình thường mặc đồng phục thì không cần. Có điều sau này P'No giúp em cài nhé?"

Tôi thấy im lặng vẫn tốt hơn, một câu thôi đã đưa trọng tâm câu chuyện đi xa tít tắp rồi. Phù! Bước khó khăn nhất cuối cùng vẫn xong. Nhìn tay áo được cài đẹp đẽ nhưng lại quá trói buộc.

"Đừng làm mất nhé P'No! Xuống nhà ăn sáng thôi. Lần trước anh nói dì nhà em chỉ nấu được cháo, lần này em bảo dì làm rất nhiều món rồi nhé, lần trước là tình huống đặc biệt."

"Cậu còn dám nói lần trước, mau đưa anh đồng phục học sinh để anh trả lại Nic, may mà nó còn chưa phát hiện ra."

Nói xong tôi liền lên gọi Sing xuống. Không nhắc lại chuyện lần trước quả nhiên là tốt hơn.

"Bố mẹ tôi đâu?"

"Ông chủ đã ra ngoài từ sớm, còn bà chủ thì đến spa rồi ạ."

"Hôm qua họ cãi nhau tới khi nào thì ngủ?"

"Hơn hai giờ ạ."

"Biết rồi."

Tôi đang ăn như hổ đói nghe đến đấy cũng không ăn được nữa. Câu nói của Kla giống như chuyện kia chả liên quan gì đến cậu, nhưng thực tế cậu ấy rất quan tâm. Đến tận lúc ngồi lên xe, tôi vẫn thấy Kla có gì đó không đúng lắm.

"Kla, có chuyện gì thì nói với anh, từ nhỏ anh đã lạc quan vui vẻ rồi, biết đâu lại giúp được cậu đấy."

"Em có thể ngày ngày chúc anh ngủ ngon, ngày ngày nói nhớ anh, ngày ngày nói yêu anh sao?" - Lại nữa, cậu ta không thể nghiêm túc quá 3s mà.

"Hahaha, việc đó... Anh nghĩ thành tích của cậu tăng lên là được rồi."

"Ơ... P'No xem thường em."

"Không có, tháng này cậu có bài kiểm tra. Đừng quên lời mẹ cậu nói."

"Ô, anh không cần quan tâm bà ấy. Nhưng mà nếu lần này em thi tốt, P No có thưởng gì cho em không?"

"Hử? Cậu muốn thưởng gì?"

"Còn chưa nghĩ ra, để sau nói, anh hứa rồi nhé."

Này, tôi đồng ý lúc nào? Đúng là luôn bị thằng nhóc này đùa giỡn xoay vòng mà. Tình huống hiện tại là sao, nói không yêu chính là không yêu. Lát phải hỏi Type xem thế nào thì gọi là hẹn hò, chúng tôi hiện tại có gọi là yêu đương không?

"P'No, đến rồi."

Nhìn thấy mấy đứa bạn đứng ở cửa khoa, tôi vội vàng khom lưng trốn.

"P'No, anh làm gì vậy?"

"Chờ tí chờ tí, nhìn thấy cái thằng mặc quần áo bóng đá kia không?"

"Em thấy rồi."

"Cậu ta là Type, chờ nó đi vào, cậu bảo anh để anh đi ra."

"Ok, P'No. Nhưng anh trốn anh ấy làm gì?"

"Ô, nói nhiều làm gì, đi vào chưa?"

"Rồi, em không thấy nữa."

Phù ~~ Tôi ngẩng đầu lên tay cầm đồng phục của Nic lén lén lút lút đi vào. Vừa đi tới trụ đầu tiên liền có người lao ra.

"Aaaaaaaa."

Type đột ngột nhảy ra làm tôi sợ hãi kêu to.

"Mày làm gì mà trốn sau đấy?" - Tôi hỏi.

"Mày nói trước đi! Hả?" - Type nắm cổ áo tôi hỏi.

"Chuyện này, đại ca, có thể tìm chỗ ngồi từ từ nói được không?"

Tôi liền dùng kế hoãn binh. Không ngờ cậu ta thật sự kéo tôi ngồi xuống 1 chiếc ghế đá.

"Nói. Áo sơ cũng đổi, lại còn có cài măng sét nữa."

"Hôm qua áo sơ mi của tao bị hỏng."

"Làm sao mà hỏng? Khéo như vậy? Hay là do người đưa mày tới trường?"

"Là tao tự ngã làm cúc áo bị đứt."

"Ô, mày làm gì mày biết rõ nhất. Mày tính xem mấy ngày rồi mày không tới đội bóng. Đều do tao và Champ quản giúp mày. Ngày ngày đi muộn về sớm, mau thành thật khai báo, nếu không..." - Type giơ nắm đấm lên, hu hu, vì sao đều ép buộc tôi.

"Hahaha, không có gì thật mà."

"Còn chưa thành thật!" – Type lại giơ nắm đấm lên.

"Đừng, đừng, đừng. Tao hỏi mày cái này trước. Hẹn hò là như thế nào? Mày và Tharn sống chung thế nào?"

"Không thành thật, đúng không?"

Không được, Type quá hung dữ, tôi nói luôn vậy. Ngày nào cũng phải giấu trong lòng tôi khó chịu.

"Gần đây có một đàn em."

"Năm nhất đại học?"

"Tao đang nói, mày đừng xen ngang."

"Không lẽ ở trong đội bóng của chúng ta, mày định ăn cỏ gần hang hả?"

"Không phải, là cấp 3, đừng đánh vào mặt, vốn không đẹp trai rồi, càng đánh càng xấu."

"Không phải chứ? Tao biết tính mày, nhỏ như thế, còn chưa chín chắn. Mày đừng có mà bị bán còn giúp người ta đếm tiền."

"Cũng không phải! Chúng tao không yêu nhau được chưa? Vậy nên tao mới hỏi mày, có thể chúng tao không phải kiểu quan hệ đó."

"Mày đấy, hồ đồ! Tao nghĩ chuyện này không đáng tin cậy. Hai hôm nay mày đều đi học muộn, tan học sớm đều là vì cậu ta?"

"Đúng vậy. Tao đồng ý dạy kèm cho cậu ta. Tao nghĩ chỉ cần khiến cậu ta chú ý học tập thì có thể nghĩ rõ ràng. Ai ngờ..."

"Ai ngờ mày khống chế không được, đúng không?"

"Có một chút, nhưng mà tao biết chừng mực."

"Biết cái quái gì? Người mày hôm nay là sao? Cài áo là do cậu ta tặng?"

"Đúng thế, nhưng cái này ở trên áo sơ mi."

"Thằng ngốc này! Mày biết tặng cài áo nghĩa là gì không?"

"Có ý gì?"

"Muốn đem tay của hai nguời cột lấy nhau không buông, thể hiện ý nghĩ của đối phương - yêu thương. Mày không cần suy nghĩ gì đã nhận rồi. Thật sự không cứu chữa được."

"Chẳng trách cậu ta bảo tao không được làm mất."

"Tao thấy mày muốn yêu đương rồi. Tao có thể giới thiệu cho mày, đảm bảo thật thà. Kiểu kia quá xảo trá, mày đấu không lại đâu. Hơn nữa mày còn hơn cậu ta mấy tuổi, chờ cậu ta lên đại học, mày tốt nghiệp, ai biết cậu ta có thích bạn cùng lứa tuổi hay không. Mày cũng biết ở đại học người đẹp không thiếu, tao thấy nó dùng xe chở không hết, không chừng còn là thiếu gia nhà giàu. Chúng ta không phải là người cùng đường."

Nghe thấy vậy trong lòng tôi càng thêm khó chịu, giống như sự thật bản thân cố che giấu bấy lâu bị phơi bày ra trước ánh sáng. Nhưng muốn giới thiệu người khác cho tôi làm quen, tôi sẽ bất giác so sánh với Kla. So sánh từ trên xuống dưới, hình như ngoại trừ cậu ta, những người khác tôi đều muốn từ chối. Kla, cậu thật đáng ghét, từ khi gặp cậu, tôi không thể nhìn thấy người khác. Sờ ống tay áo, Kla, anh nên làm gì đây?

"Type, ý tao không phải muốn yêu đương."

Tôi chỉ muốn cùng cậu ta hẹn hò, cần họ cho tôi lý do để dũng cảm. Có điều tôi không thể nói ra nếu không Type sẽ tức chết. May là chuông vào học vang lên đúng lúc. Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn cảm ơn nó.

Lúc tan học, tôi nhận được tin nhắn của Kla.

"P'No, hôm nay em phải ở lại sắp xếp phòng thi. Anh tới trường tìm em nhé!"

Vậy cũng tốt, không cần lái xe huênh hoang ở cửa khoa tôi. Tránh bị Type bắt gặp.

Tôi gọi xe ôm tới trường của cậu ta. Sân trường chỉ còn vài người, dựa theo trí nhớ tôi tìm được phòng học, cậu ta đang kê bàn ghế.

"Nic không giúp cậu à?"

"Ô, cậu ấy đi học thêm rồi, đến muộn thầy giáo sẽ phạt."

"Cũng tốt, có thể trừng trị thằng ranh ấy để nó biết kiềm chế lại. Anh giúp cậu!"

Tôi định đem cái bàn chỗ Kla bê đi.

"Chờ chút, P'No, bàn ấy để kê sau cùng. Lát nữa chúng ta học kèm ở đây luôn."

"Được, có bầu không khí học tập."

(Thật ra đây là tư tâm của Kla, vì No lớn hơn cậu ta vài tuổi, cậu ta không có cơ hội ngồi cùng bàn vậy nên lần này cậu muốn thử 1 lần. - Tác giả)

"P'No, anh tự viết lên bảng đen đi, như thế thì em có thể nhìn thấy chữ của anh."

"Vậy cậu tập trung vào kì thi, đừng nghĩ linh tinh."

"Được rồi. P'No, em biết rồi. Em sẽ không để anh rời khỏi nhà em đâu. Nhất định khiến mẹ em kinh ngạc. Anh có thể ở lại."

"Được rồi, chữ viết xong rồi."

"P'No, ngồi cạnh em này."

Tôi chỉ có thể đi qua, lấy vở ra. Buổi chiều mặt trời chiếu đỏ cả không gian bên ngoài cửa sổ, rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, Kla đưa cho tôi một bên tai nghe.

"P'No, nghe thử đi."

Tôi nhận lấy tai nghe, liên khúc nhạc không lời đàn vi ô lông xen. Không ngờ Kla còn nhỏ mà lại thích nghe loại nhạc này. Kla bắt đầu làm bài tập, không biết gió nhẹ thổi qua hay là do âm nhạc làm tôi thấy rất buồn ngủ. Cuối cùng chịu không nổi, tôi nằm gục xuống bàn ngủ.

[Kla]

Nhìn đầu P'No ngày càng cúi thấp xuống thật là đáng yêu. Tôi lấy bút chọc anh ấy cũng không có phản ứng, một lúc sau là ngủ hẳn luôn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"Type... không nên hỏi nữa."

Lúc ngủ còn dám gọi tên người đàn ông khác, đôi môi hơi cong lên, tôi chầm chậm ghé sát vào môi P'No nhẹ nhàng chạm một cái, vừa chạm liền rời đi. Không dám quấy rầy anh ấy ngủ, tôi chỉ vừa ở bên cạnh trông anh ấy ngủ vừa mang bài tập 6 ngày làm cho xong. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ rồi, tôi nhẹ nhàng lay P'No dậy.

"P'No, P'No, chúng ta phải về rồi!"

Nhìn anh ấy ngủ không biết trời đất đã tối đen thật giống với ngày anh ấy say rượu, anh ấy luôn không có chút phòng bị nào như vậy sao? Hay là vì ở bên cạnh tôi anh ấy tin tưởng nên mới như thế?

"P'No, chúng ta đi thôi!"

"A, được."

Giống như trẻ nhỏ bảo đi đâu liền đi đó. Tắt đèn đóng cửa. Đi tới khuôn viên trường P'No liền bị gió lạnh thổi tỉnh.

"Anh ngủ lâu như vậy á?"

"Đúng thế, P'No. Không sao, lần này em có thể tự làm hết bài tập."

"Ây, sao cậu không gọi anh? Anh đúng là heo mà."

"Ha ha ha, P'No. Đừng nói như thế. Anh có thế tới chỗ em, em rất thỏa mãn! Chúng ta cùng đi mua xương chó cho Sing đi, sau đó em đưa anh về."

"Ok, Sing nhất định sẽ rất vui."

"Đúng vậy, nó muốn ăn mấy hôm nay rồi. Dù sao nó là người có công, phải mua cho nó."

"Có công gì cơ?"

Tất nhiên là người có công giúp em theo đuổi anh, có điều tôi không dám nói ra.

"Không có gì! Nó rất ngoan."

Tôi và P'No chọn cho nó mấy mẩu xương ngon xong liền chở P'No về nhà. Thấy cài áo vẫn còn trên tay áo, tôi rất yên tâm.

Về đến nhà, tôi đem xương đã nấu xong để giã đông.

"Lại đây, Sing. Mua xương cho mày, thích không?"

"Gâu gâu ~~~" ( Rất thích, còn tưởng vì liếʍ vợ cậu nên cậu không mua cho em nữa chứ.)

"Lát nữa tao gọi video cho P'No, mày kêu lên biết chưa?"

"Gâu gâu" (Cậu nói thế nào thì chính là như thế)

Thương lượng xong, tôi mở software, gọi video cho P'No, lập tức được kết nối!

"P'No, Sing nhất định kêu muốn gặp anh, muốn anh nhìn nó ăn."

"Gâu gâu gâu gâu ~~~" (Đều là chủ nhân ép em, có điều thấy anh thật sự rất vui vui)

Nội tâm Sing: Có hai kẻ ngốc giơ điện thoại nhìn tôi ăn suốt nửa tiếng đồng hồ. Trước kia cứ gặp xương là tôi không còn hình tượng, nay có 4 mắt nhìn tôi nên tôi phải ăn thật tao nhã. Thật là mệt! Muốn tôi bộc lộ bản chất cho mấy người xem thường à!

Tốt, lần này Sing ăn hết nửa tiếng đồng hồ khiến tôi được nhìn thấy P'No nửa tiếng.

"Ngủ ngon, P'No. Ngày mai được nghỉ, buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn."

"Ngủ ngon. Sing."

Ơ? Tôi lại không bằng một con cún.

"Nói, vì sao P'No không nói ngủ ngon với tao, có phải mày giở trò gì không?"

"Gâu ~~~ Ẳng ~~~" (Thần kinh! Tôi đi đây, một mình cậu từ từ điên.)
« Chương TrướcChương Tiếp »