- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Thích Hợp [KlaNo]
- Chương 6
Người Thích Hợp [KlaNo]
Chương 6
CHƯƠNG 6
[No]
Mơ mơ màng màng, đầu thì đau như búa bổ, cả người tôi đau như bị nghiền qua. Muốn mở mắt ra mà không thể, tôi sợ uống phải rượu giả rồi, nếu không tại sao lại mệt như thế? Cố gắng mãi cuối cùng cũng mở được mắt ra. A! Trong cổ họng lúc này toàn vị chua. Ai? Hình như có ai đó nằm bên cạnh, tôi quay đầu lại liền trông thấy Kla đang nhìn mình, nói chào buổi sáng.
"Shit, Kla, tại sao cậu ở chỗ này, đây là đâu?"
"P'No, đây là nhà anh, thật ra..."
Cậu ta muốn nói lại thôi.
"Nói mau!"
Nhất định là tôi đang mơ, nhất định là tôi mở mắt sai cách rồi, tôi nên nhắm mắt lại ngủ thêm một giấc. Vừa túm lấy cái chăn, phía dưới cuả tôi liền lạnh run. Tôi điên rồi, tại sao tôi không mặc gì cả?
"P'No, thật ra tối qua, anh đã bảo em ở lại ngủ cùng anh."
Kla vừa nói xong, không thể nghi ngờ, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, say rượu là không quản được bản thân, đã vậy còn không biết xấu hổ, ra tay với đàn em, cậu ta chưa biết cái gì cả. Tôi xấu hổ muốn chết, không bao giờ được uống rượu nữa! Ngày hôm nay phải tìm Type tính sổ, tại sao không theo tôi? Có thể chúng tôi chỉ đơn thuần ngủ cùng nhau, vì nóng quá nên tôi mới cởϊ qυầи áo. Nhưng đùi tôi bây giờ có cảm giác đau đớn rất rõ ràng, cậu ta nhất định chưa trải qua việc như thế này. Tôi dạy hư cậu ta rồi!
"Cái này.... Cậu không muốn đi tắm à?"
Tôi dò hỏi, chỉ thấy cậu ta mơ màng nhìn xuống phía dưới chăn, tiếp thu đề nghị của tôi. Vừa rồi quá sợ hãi nên không nhận ra, cổ họng tôi đã anh dũng hi sinh. Vậy mà cậu ta vẫn không hề động?
"Vậy, em có thể ôm chăn đi tắm không? Em không mặc gì cả."
Kla dè dặt hỏi tôi. A, điên thật rồi. Tôi cũng không mặc, cậu lấy đi tôi biết làm sao bây giờ?
"Chúng ta cùng đi, anh dẫn cậu đi."
Tôi nói. Vì thế chúng tôi cùng cử động, nhưng mông tôi không biết tại sao lại đau, thắt lưng cũng đau, suýt nữa đứng không vững. Cuối cùng cũng có thể đi, nhưng chăn vẫn bất động.
"Làm sao thế?"
Tôi hỏi Kla vẫn đang bất động.
"Là... đồ của em còn ở trên đất."
Cậu ta nói tôi mới nhìn xuống sàn nhà, khắp nơi toàn quần áo rơi vãi, còn có thứ gì đó... Aaaaaa! Không đúng, nếu như tôi bảo cậu ta ở lại qua đêm tại sao lại có cái này, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch nhé.
"Cái này, là em sợ anh đau. Nửa đêm ra ngoài mua, xe bị Nic lái đi rồi, là em tự chạy đi mua."
Kla giải thích. Hóa ra là như thế, thật là làm khó cậu ta rồi.
"Vậy cậu có sao không? Nửa đêm ra ngoài dễ gặp cướp lắm."
"Không sao, không có việc gì đâu mà."
Kla cúi xuống nhặt đồ, chăn cũng vì thế mà tuột theo.
"Từ từ, nghe anh chỉ huy, 1, 2... Bắt đầu."
Cuối cùng cũng nhặt đồ xong rồi đưa cậu ta vào phòng tắm, tôi liền thở phào một hơi.
Nhìn đống lộn xộn dưới đất, tạm vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, lấy một bộ quần áo trong tủ mặc vào, đem quần áo bẩn của tôi và Kla vào sọt quần áo, lấy cho Kla một bộ đồng phục học sinh thay thế. Đặt ở cửa phòng tắm cho Kla. Còn có thứ gì kia... tôi dùng giấy bọc lấy nó, lát nữa đi học thì vứt vào thùng rác. Nghe tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm vọng ra, lần đầu tiên ở trong phòng của mình mà tôi như mất đi cảm giác. Buổi sáng thức dậy, thấy người mình thích nằm cạnh nói chào buổi sáng, cùng nhau thay quần áo rửa mặt.... Tôi lại đang nghĩ gì thế này. Giáo huấn ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Tiếng nước ngừng, tôi gõ cửa.
"Anh chuẩn bị cho cậu quần áo rồi! Mở cửa hộ cái."
[Két] Tôi vội vàng chặn cửa lại, quay mặt đi rồi đưa quần áo vào trong. Cầm quần áo thôi có cần mở rộng cửa như thế sao? Một lát sau, cậu ta ăn mặc chỉnh tề đi ra. Tôi chuẩn bị đi tắm.
"P'No, anh tắm rồi, là em giúp anh. Chúng ta đi ăn sáng đi, em đã bảo người làm bữa sáng cho anh."
Aaaaa! Có cái lỗ nào không để cho tôi chui vào! Tôi lại được đàn em tắm cho. Có điều người có tiền có khác, bữa sáng cũng có người mang đến tận nơi.
"Chúng ta có thể nói chuyện trước không?" - Tôi ngắt lời.
"Được rồi, nhưng không có nhiều thời gian đâu."
"Không sao, Kla nghe này. Xin lỗi, hôm qua anh uống nhiều quá, làm chuyện như thế với cậu. Cậu không cần lo, anh sẽ không bám lấy cậu. Chuyện đã qua, anh sẽ không nói với ai cả..."
Tôi đang nói liền bị cậu ta bịt miệng lại.
"P'No đừng nói những lời như thế. Tối qua là em tự nguyện, anh còn không chịu hiểu"
Trong mắt cậu ta toàn là sự giận dữ, tôi nghĩ lầm, xong rồi, tôi lỡ bẻ cong cậu ta rồi, cũng tự bẻ tôi cong luôn! Thật là làm bậy! Tôi bỏ tay cậu ta ra.
"Ý anh là, cậu không cần vì chuyện hôm qua mà cho rằng bản thân thích con trai. Cậu vẫn còn nhỏ, có thể gặp được nhiều người tốt hơn. Thử nghĩ xem, nếu như không cùng anh phát sinh quan hệ, cậu nên giống như Nic, không kiêng nể gì cả, đắm chìm trong thanh xuân, không cần suy nghĩ rõ ràng bản thân đã làm gì, không cần phải chịu trách nhiệm. Cậu còn nhỏ không cần phải chịu trách nhiệm. Việc học là quan trọng nhất, hiện tại cậu vẫn còn đang học cấp 3 đấy."
Tôi không muốn khiến cậu phân tâm suy nghĩ về những chuyện như thế này.
"P'No, tại sao anh lại vì người khác mà nghĩ nhiều như vậy? Anh để em đi, vậy anh cảm thấy an tâm sao? Em muốn chăm sóc anh."
"Xin lỗi, chuyện tối qua, muốn bồi thường vậy anh cho cậu học bù, anh mong cậu có thể tiến xa hơn nữa. Gọi thêm Nic nữa, anh thấy hai đứa rảnh rỗi quá rồi."
"Được. Vậy cũng coi như là một loại trách nhiệm, tuy không phải điều em muốn, nhưng em sẽ đợi anh nghĩ rõ ràng rồi nói với em. Có điều anh phải đáp ứng em, trong lúc ấy, không được từ chối bất cứ điều gì em làm cho anh."
"Cái này... Anh... anh đói rồi. Được rồi."
Tôi thừa nhận, tôi bối rối. Thứ nhất, cậu ta vẫn còn nhỏ, tôi không muốn cậu ta yêu đương mà lơ là việc học. Thứ 2, tôi tự ti, cậu ta đẹp trai như vậy tuổi lại nhỏ, lại biết chăm sóc người khác. Quá nổi bật, tôi không tiếp nhận được.
"Nic chưa về sao?"
Tôi nhìn khắp nơi hỏi.
"À, tối qua cậu ta nói sẽ tới trường học luôn."
"Bố mẹ anh đâu?"
"Bố mẹ anh đi ra ngoài rồi."
Tôi cũng hoài nghi không biết đây là nhà tôi hay nhà cậu ta, còn biết rõ hơn tôi. Một mùi hương bay tới mũi tôi, thế nào lại chỉ có cháo.
"Người nhà cậu am hiểu nhất là nấu cháo à?"
"Cái gì cũng biết nấu. Có điều cái kia còn.... Anh không được ăn nhiều dầu mỡ, chỉ có thể ăn cháo, chịu khó một chút."
Mặt tôi liền đỏ lên, cậu ta nói chuyện này làm gì, tối qua tôi có bao nhiêu.... Đáng tiếc tôi không nhớ gì cả. Một cậu đẹp trai chuẩn bị bữa sáng cho tôi thật là khung cảnh đẹp biết bao. Í ~~' Tôi lại suy nghĩ cái gì thế này...
"Ừ. Ăn cháo cũng được."
"Ăn chậm một chút, vẫn còn mà. P'No, cái này còn giúp giải rượu luôn. Đầu anh còn đau không?"
Tại sao cậu ta lại dịu dàng như thế, không chịu nổi, không biết tôi còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây.
"Xong rồi."
"Ừ, lát nữa em đưa anh đến trường. em vừa bảo người mang tới đây một chiếc xe khác rồi."
Được rồi, có tiền tùy hứng.
"Được."
Vội vã dọn dẹp đồ, đã 7h rưỡi, nên đi nhanh thôi, may mà đội bóng còn có Type và Champ giúp tôi trông coi, bằng không đám nhóc kia nhất định quấy rối. Ây ~~' BMWs , cậu ta đúng là cậu ấm mà!
"P'No, chiều nay bắt đầu dạy kèm nhé anh?"
"Ngày mai đi, hôm nay anh đau đầu. Hôm nay cậu cũng nghỉ ngơi đi, được rồi, tới rồi, cậu không cần xuống xe tiễn anh, mau đến trường đi."
Xuống xe là tốt rồi, ở trước khoa có biết bao người. Nhìn xe đi ra tôi mới thở ra một hơi, thật là một buổi sáng kỳ huyễn.
"Ây ây ây! Đứng lại!" - Type gọi tôi.
"Làm sao?"
"Nói mau, đi chỗ nào lêu lổng rồi?"
"Không có lêu lổng! Hôm qua không phải mày đưa tao về sao? Được rồi, nói tới việc này, chúng mày làm gì mà không theo tao, đem tao về nhà bọn mày cũng được."
"Bỏ bỏ đi! Có cái quan trọng hơn này, xương quai xanh của mày biết bao nhiêu chiến công kìa ~ Còn mở cúc áo nữa."
"Hả?"
Tôi luống cuống, nhanh lấy điện thoại ra soi, OMG khắp nơi toàn dấu hôn. May mà mới đi tới cửa đã thấy, Kla không nhắc tôi, có phải là cố ý không đây?
"Cái này.... Mẹ tao nói... Nhà tao có bí quyết gia truyền làm tỉnh rượu." - Tôi nói lung tung.
"Tao bảo cái này cũng như thế mày tin không?"
Type kéo áo cho tôi nhìn thấy xương quai xanh .
Tất nhiên tôi không tin, nhất định là chồng nó làm ra, thế nhưng tôi lại không xuống đài được, không thể làm gì khác đành nói:
"Tin! Tin! Tin!"
Tôi nói chuyện bất chấp, vội vàng cài nút áo lại, tạm thời không thấy gì cả! A? Còn có một dấu răng mờ mờ, làm sao đây? Lẽ nào từ giờ cho tới trưa tôi đều phải rụt cổ! Thật là phiền não! Type vẫn còn đang truy hỏi.
[Kla]
Nhìn P'No mơ mơ màng màng tỉnh lại, tựa như một giấc mơ bị phá vỡ trong chốc lát. Tôi chỉ có thể dùng kế sách để giữ anh ấy lại, không nghĩ tới anh ấy lại trầm tư, không ổn rồi! Nhưng cũng vì thế mới khiến tôi mê muội, "em trai" tôi lại không tự chủ được... Lại còn đυ.ng phải P'No! Tiêu rồi, anh ấy sẽ không chán ghét tôi chứ? Kết quả anh ấy chỉ bảo tôi đi tắm, tôi không dám ở trần trước mặt anh ấy, sợ anh ấy ghét, P'No thích con gái mà. Lại xảy ra chuyện như vậy nữa. Tôi cùng P'No ôm chăn ra tới phòng tắm, anh ấy ở bên ngoài thu dọn đồ đạc, còn chuẩn bị đồng phục cho tôi. P'No quả thật là hiền lành ấm áp, không tức giận cũng không để ý nguyên nhân, có phải anh ấy cũng thích tôi không? Nếu không phải tại sao hôm qua anh ấy biết là tôi ở bên anh ấy? Vết cào hôm qua anh ấy để lại thật đau nhưng cũng rất hạnh phúc. P'No không đuổi tôi ra ngoài. Tôi mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài, P'No cũng đã mặc quần áo, còn mở 3 cúc áo đầu, để lộ vết tích tối qua.
"Chúng ta nói chuyện đi" Anh ấy nói ra câu này, tôi thấy xong rồi. Quả nhiên sau khi nghe anh ấy vòng vo, tựu chung lại vẫn là không muốn đối mặt, muốn trốn tránh, không tin tôi có thể chăm sóc cho anh ấy. Không sao, tôi sẽ chờ, sẽ không bỏ cuộc. Cảnh đẹp đêm qua tạm thời gác lại. Có đều P'No muốn kèm tôi học, đây là cơ hội tốt! Thật là P'No ngốc, còn ngây thơ nghĩ rằng là anh ấy ra tay trước. GÌ? Còn muốn gọi Nic tới làm bóng đèn, không được, tôi phải nghĩ cách. May là tôi gọi cho quản gia làm đồ ăn mang tới đây, nếu không chẳng thể rời đi lực chú ý của anh ấy. Anh ấy còn muốn đẩy tôi đi, cái gì mà người tốt hơn, muốn tôi yêu người khác sao? May là năng lực chịu đựng của tôi tốt, nếu không đã tức chết rồi. P'No thật là đáng yêu, còn nói người nhà tôi thông thạo nấu cháo, anh ấy muốn ăn thứ khác chứ gì. Nhìn anh ấy như vậy tôi liền trêu chọc một chút, nghiêm túc nhắc tói chuyện hôm qua, mặt liền đỏ lựng lên. Ăn uống xong tôi lên phòng thu dọn đồ đạc, tôi thấy P'No bọc lại đồ còn dùng dư... Tôi đem nó cho vào cặp, để vứt nó đi sau. Xong xuôi, tôi đưa anh ấy đến trường. Vốn định xuống mở cửa xe ai ngờ anh ấy không cho tôi xuống. Có chút thất vọng, anh ấy vẫn không muốn để người khác biết tôi đưa anh ấy đến trường. Kèm học cũng không thể lập tức bắt đầu.
Đi vào bãi đỗ xe, đúng lúc gặp Nic cũng vừa lái xe tôi tới.
"Ai~~ Kla~~ Tao nói mày nghe, hôm qua tao gặp một chị đại học, thân hình cực kì đẹp. Mặt mày sao buồn thế?"
"Đêm qua tao không ngủ, hơn nữa đường theo đuổi vợ của tao chậm lại rồi, có thể không buồn sao?"
"Cả đêm không ngủ? Bro, sức chiến đấu thật mạnh. Hôm nay tao nên về sớm an ủi anh tao rồi."
"Quan trọng là anh ấy đẩy tao ra. Được rồi, hôm nay về nhà, anh mày bảo kèm mày học mày đừng đồng ý."
"Vì sao? Thành tích tao rất kém, không nên bổ sung à? Người như mày, rõ ràng sẽ làm."
"Vì mày làm bóng đèn, tao muốn P'No kèm cho mình tao thôi. Hơn nữa còn tới nhà tao, mày phải ở nhà mày."
"Tao nên làm gì hả? Đem anh trai yêu quý chia sẻ cho mày?"
"Còn lắm mồm. Tao đăng kí cho mày hai khóa học thêm rồi. Về bảo anh ấy là bố mẹ đăng kí học thêm ở trung tâm cho mày rồi, không đi rất phí."
"Nhưng tao có chút mất mát, trước không thấy, giờ mới thấy anh tao bị cướp đi rồi."
" Mày nghĩ đi, lớp học thêm rất nhiều em gái, học tập và yêu đương không nên bỏ lỡ cái nào."
Quả nhiên vừa nói tới gái nó liền gật đầu lia lịa.
"Tan học hôm nay cùng về nhà mày đi."
"Lại tới, hôm nay bố mẹ tao có nhà."
"Tao biết. Tao chỉ muốn xem P'No, cơ thể anh ấy khó chịu."
"Mày đã ăn được rồi! Quả là con sói lớn mà!"
Cuối cùng cũng tới tối, P'Type đưa P'No về. Tôi thật ghen tị với anh ấy, có thể cùng P'No có quan hệ tốt như vậy. Tôi đợi anh ấy ở cầu thang tầng hai. Áo cài kín mít, anh ấy nhìn thấy tôi liền né tránh.
"P'No đã về rồi?" - Tôi cố gắng hỏi tự nhiên nhất.
"Ừ, Nic đâu?"
Anh ấy không nhắc tới chuyện của chúng tôi. Có thể vì người lớn và Nic đều ở nhà.
"Cậu ta ở trong phòng."
Nói xong anh ấy liền đi về phòng Nic, mở cửa.
'Nic, từ mai anh kèm mày học, mày chơi nhiều quá rồi."
Tôi đứng sau P'No ra dấu với Nic bảo cậu ta xem điện thoại.
"Anh, em có chơi bời đâu. Em vừa đăng kí học thêm, dự tính học tập thật tốt."
"Ok, mày học hành cho cẩn thận đấy" - P'No quả nhiên không hỏi kĩ, quay đầu nói với tôi. "Cậu gửi địa chỉ nhà cậu cho anh, mai anh qua."
"Được, P'No."
Về tới nhà Sing liền vẫy đuôi đón tôi, còn mẹ tôi đang ở phòng khách uống rượu vang.
"Mẹ, con tìm gia sư tới nhà dạy kèm, ngày mai sẽ tới."
"Ở đâu? Có chứng chỉ không? Nhà này không phải ai cũng có thể vào."
"Con chỉ nói cho mẹ biết thôi, không phải hỏi ý kiến. Trước kia mẹ luôn mắng con làm gia sư tức giận mà bỏ đi, con chỉ muốn anh ấy dạy con. Sing, đi thôi."
Sau khi lên lầu tôi liền lấy thức ăn cho chó.
"Sing, nói cho mày biết. Ngày mai bà xã tao sẽ tới, mày phải giúp tao."
"Gâu...gâu..." ( Chủ nhân sẽ cho tôi xương sườn chứ?)
"Mày làm tốt, tao sẽ cho mày xương?"
"Gâu gâu" ( Tôi sẽ giúp cậu)
"Chủ nhân sắp tới của mày cũng thích ăn xương sườn, đêm qua còn nói muốn ăn." - Tôi chỉ chỉ cơ bụng.
"Ư ~~"( Tôi không muốn ăn cái kia, hai người show ân ái ngược cẩu, tôi muốn xương)
Một người một chó đạt thành hiệp nghị đen tối.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Thích Hợp [KlaNo]
- Chương 6