Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Thay Thế

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa lúc nào tôi cảm thấy bất lực như thế này, muốn hét, muốn chửi mà không được quyền lên tiếng.. tôi giằng xé, hai chân vùng vẫy, giãy dụa ác liệt, nói không ngoa chứ cảm giác lúc này như là chó con giãy chết.. hai bả vai tôi bị khống chế ghì

mạnh xuống của hai thằng mặc áo đen..

Thằng lái xe:

- chúng mày nhẹ tay thôi không đại ca thịt..

- mẹ cái con này, người thì loắt choắt mà giãy khỏe gớm..

Thằng khác trong đó lên tiếng tiếp..

- thôi thả tay nó ra, bịt chặt quá nó chết ra đấy là ăn cám cả lũ..

Nghe thấy vậy hai thằng mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi..

- á... các người là ai, thả tôi xuống..

- im lặng.. mày thích chết à..

- cha tiên sư nhà mày.. thả tao xuống..

- câm mồm không tao hϊếp chết cha mày bây giờ ( nó trợn mắt nhìn tôi)

Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mình như một hành động bảo vệ.. nghe nó nói nó hϊếp mình, tôi khẽ run run hoảng sợ, nghĩ thầm mịa kiếp giờ mà bị cái thằng cao to đen hôi này nó hϊếp thì có mà nhảy xuống sông hoàng Hà cũng không rửa hết dơ bẩn.. giọng tôi có chút hạ xuống hơn.

- các anh làm ơn làm phúc thả tôi ra, tôi muốn về nhà, mẹ tôi đang đợi tôi ( lúc này tôi có rơi nước mắt để hi vọng bọn chúng cảm động)

- thả mày ra để cả lũ chúng tao chết à?

- tôi hiền lành từ trong trứng, không gây thù chuốc oán với ai.. sao lại bắt tôi..

- ai nói mày đẹp..

Tôi biết lúc này có nói cháy cổ họng cũng không lay chuyển được tâm ý mấy thằng cha này được nữa, tôi liếc mắt nhìn ra cửa kính để tìm kiếm bóng người.. đi trên con đường cao tốc vắng vẻ, rồi tôi lại sợ, tôi lại nghĩ tới anh.. giá như anh đang ở đây thì tốt biết mấy, tôi rơi nước mắt nghĩ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa, nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc của anh bên người khác khiến tôi quặn thắt lòng..

- Ê mày.. nó làm sao mà khóc như mưa vậy..

- cha mày..mày hỏi tao, tao biết hỏi ai..

- làm cho nó nín đi, đoạn nữa là tới mà đại cả nhìn thấy nó vậy kiểu gì cũng đập chết tụi mình..

Thằng trong đó quay sang nhìn tôi..

- ê mày.. nín đi..

Tôi không thèm liếc mắt nhìn nó, đang đau lòng muốn chết đây này..

Thằng khác quát lớn:

- câm miệng lại cho tao..

- ê.. nó có gào đâu mà câm miệng..

- ừ nhỉ? Không được khóc nữa..

- nín ( nó quát lớn hơn)

Tôi liếc mắt nhìn chúng nó, đang trên đà cảm xúc khóc lại càng to..

Thằng lái xe:

- nếu nó không nín được thì cho nó ngủ đi..

Nhanh tay cái thằng đứng đằng sau đưa chiếc khăn trắng bịt vào mồm tôi khiến tôi chưa kịp kháng cự..mắt tôi bắt đầu mờ đi và dần nhắm chặt, tôi giường như đang không thể nào ý thức được mọi việc đang xảy ra nữa rồi..tôi buồn ngủ, tôi buồn ngủ thật sự..

Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên..

- ê mày..nó có người gọi đến kìa..

- tắt mịa nguồn đi cho đỡ ồn ào..

————

Liên ở nhà đứng ngồi không yên, tại sao vẫn không thể liên lạc được cho Huyền, điện thoại lại thuê bao rồi.. dự cảm chẳng lành, cô ngó nghiêng một vòng rồi sực nhớ ra hỏi bác tài xế gần đây..

- bác ơi bác có thấy một cô gái váy đỏ đứng chỗ kia xách đồ đi về hướng nào không?

- váy đỏ sao?

- dạ đúng rồi..

- tóc ngang lưng xoăn xoăn ấy hả?

- đúng rồi bác ( liên khẩn trương nói)

- ban nãy tôi đứng xa xa hình như có thấp thoáng mấy người đàn ông áo đen lôi cô ấy lên chiếc xe 7 chỗ màu đen rồi..

- ôi trời.. sao bác không nói sớm..

- cô ơi chúng tôi còn đi kiếm ăn nuôi vợ con, hơi đâu xen vào chuyện người khác.. mà hình như mấy thằng đó đều là dân xã hội đen cả, có muốn can ngĂn cũng bất lực thôi..

Nghe đến đây chân tay Liên như muốn mềm nhũn ra.. xã hội đen sao? Không lẽ là bắt cóc..

Cô vội vàng bấm máy gọi điện cho Tử Hạ, lúc này ngoài Tử Hạ ra cô k nghĩ được ai khác..

- làm ơn nghe máy đi.. nghe máy đi mà..

Cuộc gọi đổ chuông thứ 5 vẫn không có người bắt máy..thực ra cũng đang bắt đầu nghi lễ quan trọng, mọi người cũng đã ngồi ổn định chỗ trong bàn tiệc..Tử Hạ vất điện thoại đi vào nhà vệ sinh một lát.. vũ Hàn đứng kế bên đó nghe được tiếng chuông điện thoại nhưng lại không mấy bận tâm..

Tiếng chuông tin nhắn ting ting vang lên, trên màn hình điện thoại là số điện thoại của Liên nhắn tới..

- Tử Hạ, làm ơn nghe máy giúp tôi, tôi có việc quan trọng..

- Tử Hạ.. anh có đó không?

- Tử Hạ.. Huyền bị bắt cóc rồi..

- Tử Hạ.. nhận được tin nhắn trả lời tôi ngay nhé..

Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Vũ Hàn có liếc mắt qua màn hình điện thoại

- “ Huyền bị bắt cóc rồi “

Anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại và nhíu mày, cùng lúc đó Tử Hạ từ trong nhà vệ sinh đi ra nhanh tay tóm lấy chiếc điện thoại trên tay Vũ Hàn..

- không nên động vào điện thoại người khác đây nhé..

Tử Hạ nhìn thấy khuôn mặt Vũ Hàn có sự khác thường, anh cúi xuống nhìn lên màn hình điện thoại.. Hai người đưa mắt nhìn nhau và cùng nhau quay mặt về phía cửa..

Thanh Xuân kịp lúc chạy ra..

- anh Vũ Hàn.. 3 phút nữa là đến giờ rồi..

Anh hất mạnh tay Thanh Xuân ra khỏi người mình rồi đi nhanh về bãi đậu xe..mọi người nháo nhác đưa mắt nhìn không hiểu giờ phút quan trong sắp đến mà chú rể còn chạy đi đâu nữa..ông Lâm Tân Đồ cùng ông Vương đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu..

Ông Lâm Tân đồ tức giận nói với thư ký:

- cho người chặn thiếu gia lại..

Thanh Xuân nhìn theo bóng dáng Vũ Hàn rồi rơi nước mắt..

- anh ấy định đi đâu nữa mẹ..

Mẹ cô nắm lấy tay con gái mình..

- không sao..

- anh ấy ý vậy là muốn gì?

Ông Lâm Tân Đồ cố gắng nở ra như cười hiền hậu nhất có thể..

- mời mọi người tập trung vào dùng tiệc..chắc vũ Hàn nhà tôi có việc một lát thôi..

Ông quay qua nói với mẹ Tử Hạ..

- bà xem con trai bà đang làm cái trò gì thế kia..

- để em chạy ra xem tình hình..

Ở bãi đậu xe..

Vệ sỹ:

- thiếu gia.. mời anh quay trở lại bữa tiệc..

Vũ Hàn nhìn họ với con mắt nảy lửa, nhanh chóng anh đưa tay văng mạnh cú đấm lên mặt những người ngăn cản anh..

- thiếu gia.. xin lỗi chúng tôi không khách sáo..

Rồi sau đó Tử Hạ cùng Vũ Hàn đấu với 5 rồi chục,mười lăm,20 người..

Tử Hạ:

- anh lên xe đi trước đi..

Vũ Hàn gật đầu mở cửa xe và lao nhanh về phía cổng chính..

Thư ký của ông Tân Đồ đưa súng bắn về hướng bánh xe nhưng lệch..

Ở trong phòng tiệc mọi người giật mình nghe được tiếng súng, nhưng nhìn sắc mặt ông Tân Đồ nên không một ai dám há miệng nửa lời, bọn Họ chỉ biết nhìn nhau qua ánh mắt..

Thanh Xuân gục đầu vào lòng mẹ và khóc..

- con phải đi tìm anh ấy..

Ông Vương tức giận:

- ngồi yên đó, khóc lóc giải quyết được gì..

- bố.. chồng con..

- giữ hình tượng cho bản thân đi..

Ngày hôm nay, mẹ của ông Vương chính là lão phu nhân của phủ nhà họ Vương cũng có mặt, bà là con người thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, chứng kiến cảnh này cũng không tránh khỏi được xấu hổ và tức giận..bà bám chặt vào thành ghế để kìm nén cơn giận..bà nhìn con trai đang ngồi trước mặt và lắc đầu ngao ngán..

Chủ hôn:

- vậy có làm lễ nữa không ạ..

Ông Lâm tân đồ:

- xin đợi lát..

Lão phu nhân lúc này dường như đã không chịu được thêm nữa, bà đứng bật dậy và lên tiếng:

- ông muốn chúng tôi đợi đến bao giờ..rõ ràng con trai ông không có ý định nghiêm túc với cuộc hôn nhân này..ông Lâm à, ông đừng tưởng mình nhà ông có thể diện còn chúng tôi thì không..cuộc hôn nhân này nếu cảm thấy không tiếp tục được nữa thì huỷ bỏ đi..

Mọi người sững sờ nhìn nhau, Thanh Xuân rơi nước mắt nói lớn..

- không được đâu bà nội.. không được huỷ..

- cái con bé ngốc này..nó có coi chúng ta ra gì đâu..

- không.. cháu tin anh ấy nói được là sẽ làm được..

- vậy giờ nó ở đâu?

Thanh Xuân cứng họng không trả lời lại được..

Lão phu nhân quay qua nhìn quan khách:

- theo như mọi người đã thấy, lần này là gia đình nhà họ Lâm có lỗi trước, gia đình chúng tôi là bị hại trong trò chơi danh dự này..

Dứt lời bà bước đi ra ngoài cửa chính..mọi người thấy vậy cũng lần lượt đứng dậy đi theo..cả căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn sự tức giận cùng tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Thanh Xuân..

Ông Lâm Tâm Đồ tức giận đến mỗi cơ đường gân trên khuôn mặt đang nổi lên, ông mím chặt môi nuốt uất ức vào trong người.. ông không thể ngờ rằng con trai mình quả thật không biết trời cao đất giày là gì..thật là một nỗi ô nhục..

Thanh Xuân:

- bác Lâm.. khi nào anh Vũ Hàn về nhớ báo cho cháu nhé..

Ông Vương:

- Vũ Hàn.. vũ Hàn.. dẹp, dẹp hết đi..

- ba....ba..

Ông Lâm Tân Đồ cúi đầu xuống.

- thành thật xin lỗi..!!

Sau khi ông Vương cùng người nhà Thanh Xuân rời khỏi, ánh mắt ông Tân Đồ trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết..ông đưa mắt nhìn về phía cổng chính và ra lệnh cho toàn bộ vệ sỹ bằng mọi cách phải đưa được Vũ Hàn có mặt trong vòng một tiếng nữa..

- một lũ vô dụng, nuôi chúng bay tốn cơm tốn gạo.. có một người mà mấy chục người không giữ chân được..

- chúng tôi thành thật xin lỗi..

- còn không mau đi hành động..

Bà quản gia đứng cách đó không xa, bà run sợ và lo lắng nhìn ánh mắt ông Tân đồ.. ông quay về hướng bà, không nói câu gì đi thẳng ra ngoài cửa chính..

Bà lúc này mới run run rút điện thoại ra bấm máy gọi cho Vũ Hàn nhưng không ai trả lời..

- cầu trời khấn phật cho thiếu gia được bình an vô sự..!!

Chiếc siêu xe veyron vivere bon bon trên con đường ngày tết khiến ai cũng phải ngoái nhìn, thế nhưng dường như chiếc xe lao nhanh như không có điểm dừng khiến người ta chưa kịp chiêm ngưỡng đã vượt xa khỏi tầm nhìn, bởi lẽ đây chính là chiếc xe mới ra mắt phiên bản giới hạn..người lái xe chính là Vũ Hàn, ngay lúc này anh không thể nghĩ được gì khác ngoài sự an toàn của Huyền, trong lòng anh không khác gì đang đốt lửa trong ruột..dừng chân tại con đường mà theo trí nhớ của anh là Huyền ở từng ở đây, anh đưa mắt tìm kiếm Liên để hỏi rõ sự tình..xa xa, anh thấy Liên đứng đó với vẻ mặt lo lắng, anh tiến đến lại gần và kéo kính xe xuống, nói chuyện với Liên nhưng ánh mắt anh lại vô cảm..

- đã có tin tức gì của cô ấy chưa..

Đã nhiều lần gặp Vũ Hàn, nhưng đây là lần đầu tiên cô đối diện thẳng mặt với anh, cô có chút rụt dè.. nhẹ nhàng lắc đầu vài cái..

- chưa ạ..

- lên xe đi..

- sao ạ?

- lên xe..

- dạ vâng..

Điện thoại Liên reo lên số của Tử Hạ..

- Vũ Hàn đã đến chỗ cô chưa?

- rồi..

- nói với anh ấy, tôi cho người tới giờ.. tôi cũng đã kiểm tra camera đường phố và cho thấy chiếc xe đáng nghi đó chạy về hướng Đông.. cô nói lại với anh ta giúp tôi..

- được..

Liên quay sang nói với Vũ Hàn..

- Tử Hạ, anh ấy nói chiếc xe đó chạy về hướng Đông..

Anh không trả lời cũng chẳng phản ứng gì cả..Ngay lập tức anh đạp bàn ga lao nhanh về đằng trước, tốc độ nhanh khiến Liên có chút run sợ và nhắm chặt mắt lại, hai tay bám chặt vào đai an toàn như muốn nín thở..tuy nhiên cô lại không dám lên tiếng hay kêu là gì cả, cô cảm nhận được không khí như đang lạnh băng toát ra từ người Vũ Hàn..
« Chương TrướcChương Tiếp »