15 phút trôi qua, tôi đưa tay lau những giọt nước mắt, rửa mặt cho tỉnh người rồi hít một hơi thật sâu cho nhẹ lòng..cánh cưa mở ra thì vừa hay Liên đi tới..
- cậu sao rồi? Mình đang định tới hỏi xem cậu thế nào, mỳ người ta cũng mới mang tới rồi này..
- cảm ơn cậu,tớ ổn..
- mà khoan đã Huyền..
- sao vậy? Có chuyện gì nữa sao?
- mắt cậu làm sao thế? Cậu khóc đó à?
- à không.. bụi bay vào mắt thôi, không sao cả..
- nếu cậu thấy mệt quá thì mình có thể về nhà..
Tôi gật đầu..
- tớ cũng đang cần lắm một giấc ngủ..
- vậy chúng ta về nhé, định rủ cậu đi xem lễ hội hoa đăng chào đón năm mới nhưng xem ra để hôm khác vậy..
- lễ hội hoa đăng sao?
- ừ.. yên tâm nó kéo dài một tuần cơ.. mới khai mạc hôm qua thôi nên sẽ có dịp đi..
- ừ..
Tôi đi ra bàn ăn, Tử Hạ nhìn mắt tôi đỏ hoe có chút nhíu mày nhẹ..
- em ngồi đó và ăn đi..có lẽ bụng cũng đã đói rồi..
- Tử Hạ.. tôi không muốn ăn nữa, tôi muốn về nhà..
Tử Hạ chắc hiểu tâm trạng tôi không tốt nên cũng không nói gì nhiều, anh đồng ý đưa tôi về nhà luôn sau đó..3 người chúng tôi vừa bước xuống sảnh chính thì vô tình tôi bắt gặp ánh mắt quen thuộc ấy lướt qua trong chiếc xe mui trần trắng..tim tôi nhói lên, theo phản xạ tôi quay ngược lại đằng sau..
Liên:
- cậu sao vậy? Quên gì à?
- không..không có..
- xe Tử Hạ đang đến rồi, chúng ta về thôi..
- ừ về..về thôi..
Trên đường trở về, tôi cứ suy đi nghĩ lại về ánh mắt ấy, rõ ràng là anh có nhìn thấy tôi, nhưng ánh mắt ấy lại lạnh lùng đến đáng sợ..nghĩ thôi mà tôi thấy chạnh lòng..
———-
Một tuần sau đó, dường như chúng tôi bặt vô âm tín không có liên lạc hay vô tình gặp lại nhau, tôi cảm giác nơi nào có tôi thì không có anh, và nơi nào có anh thì không có tôi.. Hằng ngày Tử Hạ đều đến đón chúng tôi đi ăn uống và vui chơi, tôi hiểu tấm lòng của Tử Hạ, suy cho cùng anh ta cũng chỉ muốn làm tâm trạng tôi thoải mái hơn.. tôi không ghét anh ta, nên cũng dần dần tự nhiên hơn khi đối mặt..Nhiều lần tôi rất muốn hỏi Tử Hạ về tình hình của Vũ Hàn nhưng mà tôi lại sợ hỏi rồi, biết rồi thì sẽ khiến trái tim mình đau hơn..Cách tốt nhất để quên một người chính là không biết gì về anh ta có lẽ sẽ tốt hơn... Có những đêm tôi tự hỏi, liệu xa tôi rồi anh ấy có đến với Thanh Xuân, rồi anh ấy có yêu cô ấy như từng yêu tôi, có quan tâm cô ấy như từng quan tâm tôi, có ôm cô thật chặt trong mỗi giấc ngủ như từng ôm tôi..Nghĩ đến đó thôi mà trái tim tôi như vỡ vụn, nếu chẳng may chứng kiến hai người đến với nhau chắc có lẽ tôi không chịu nổi mất...Nhiều lúc cũng nghĩ về tương lai xa hơn, nghĩ đến cảnh con tôi sẽ không biết mặt bố mình, nghĩ đến cảnh con bị người ra gọi là con hoang như tôi đã trải qua, nghĩ đến cảnh con sẽ có thêm những người anh em chung bố với mình.. thật là quá sức chịu đựng được với những cái suy nghĩ này...càng nghĩ lại càng nhớ đến những kỷ niệm bên anh..
- nếu anh có con, anh thích bé trai hay bé gái?
- con nào anh cũng yêu, miễn sao đó là con của em sinh ra..
- nếu được lựa chọn?
- suy cho cùng anh thích một bé gái đầu lòng, anh muốn con xinh đẹp giống em..
Tôi rơi nước mắt, từng lời nói đó như vừa mới đây thôi.đúng rồi anh ơi, con nào cũng được miễn đó là con của anh, em không hứa cho con cuộc sống tốt như bên anh, nhưng em hứa sẽ làm mọi điều tốt nhất cho con...
Liên ở bên ngoài nói vọng ra:
- ê Huyền ơi.. tối nay là ngày cuối cùng của lễ hội hoa đăng rồi, chúng ta đi cho biết nhé..
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý, dù sao có lẽ đây là cơ hội cuối cùng khi tôi còn ở đây trong lúc chờ đợi tình hình của mẹ mình, cho đến thời điểm hiện tại mẹ tôi vẫn không rõ tung tích đã được đi tới đâu..
- đợi tớ thay đồ đã..
- nhanh nhá..
- được rồi, tớ mặc áo len nữa là xong..
Tôi thay một chiếc áo lên cổ lọ màu trắng, mặc chiếc quần bò màu đen, khoác thêm chiếc áo choàng bên ngoài..
- đi thôi, chúng ta đi bộ cậu có biết đường không đó?
- yên tâm đi, Tử Hạ đã đợi sẵn kia rồi..
- gì chứ? Lại là Tử Hạ sao?
- anh ấy nói anh ấy rảnh mà..
- nhưng...
- thôi đừng nhưng nhị gì hết, đi kẻo muộn..
Những ánh đèn chiếu sáng lung linh huyền ảo bên những toà nhà cao ốc sáng rọi càng làm tăng thêm vẻ đẹp của lễ hội.. Từng cặp đôi sánh bước bên nhau đi dưới một khung cảnh lãng mạn vô cùng..đi dưới những ánh đèn cho ta cảm nhận rõ không khí của mùa xuân đang đến gần..năm tới là năm con chuột nên các khung đèn được trang trí theo kiểu nổi rõ hình dáng của những chú chuột..
Liên:
- wow.. đẹp quá đi..
Cậu ấy chạy về đằng trước nơi mọi người đang xúm lại thành đám đông..lúc này chỉ còn tôi và Tử Hạ..
Tử Hạ:
- em thích chứ?
- ừ.. nó rất đẹp..
- e muốn ước nguyện gì không, lại đằng đó xin một cây đèn giấy, viết lên điều ước của mình rồi thả nó trôi sông, nước và gió sẽ mang điều ước em đi thật gần tới hiện thực..
- anh cũng tin sao?
- anh nghĩ nó sẽ khiến em ổn hơn với tâm trạng lúc này..
- cảm ơn anh..
- đừng cảm ơn, quả thật nhìn em đau khổ anh cũng k sung sướиɠ gì.. nên anh rất muốn em được vui vẻ mỗi ngày..
Tử Hạ bước đi đằng trước tôi, trong nháy mắt nhìn bóng dáng anh ta mà tôi cứ ngỡ rằng Vũ Hàn đang trước mặt mình.. không tự chủ được tôi đã gọi tên anh..
- Vũ Hàn..!!
Tử Hạ dừng chân lại và quay mặt nhìn tôi rồi thở dài..
- em nhớ anh ta đến nỗi hoa mắt rồi..
Tôi cười nhạt..
- xin lỗi anh... nhưng Vũ Hàn vẫn khỏe chứ?
- sao em không tự đi mà hỏi.. rõ ràng hai người còn yêu nhau rất nhiều..
Tôi im lặng..
Tử Hạ:
- ngày mai sẽ là ngày anh ta đính hôn..em sẽ đến dự cùng anh chứ?
- anh cho tôi gửi lời chúc mừng..
- nếu em muốn tới, anh sẽ dẫn em đi..
- đến để làm gì, để nhìn người ta hạnh phúc à?
Tôi Lê bước chân về đằng trước, cứ đi như không biết điểm dừng, mặc kệ mọi thứ xung quanh đang diễn ra, tôi chỉ biết bước và bước.. Chỉ cho tới khi đôi chân đυ.ng phải một bóng hình cao lớn trước mặt, tôi ngước mắt lên nhìn nói lời xin lỗi.. rồi khoảnh khắc này như làm lỡ một nhịp đập, người đang đứng trước mặt tôi chính là Vũ Hàn, khuôn mặt anh lạnh băng khi nhìn tôi, tôi nhanh chóng thu gọn ánh mắt mình nhìn ra hướng khác, tôi sợ mình nhìn anh sẽ khiến mình rơi nước mắt và tôi sợ anh biết rằng tôi đang khóc..
Tôi im lặng trốn tránh và quay lại bước đi, cứ không nói lời gì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai... Từ đằng sau, Vũ Hàn nắm chặt lấy tay tôi kéo lại, ôm vào l*иg ngực mình, tôi cảm nhận rõ hương thơm, hơi ấm và nhịp tim đang đập trong l*иg ngực anh, rõ ràng và rất nhanh và có cảm giác..anh từ từ ghé sát xuống vành tai tôi khiến tôi nhắm chặt mắt lại..
- chẳng phải cô muốn thấy tôi hạnh phúc hay sao, nếu có rảnh thì 8 giờ sáng mai mời cô ghé dự..
Tôi như chết lặng, giọng nói ấm áp tôi từng nghe đâu rồi, sao giọng nói hôm nay lại lạnh thấu xương thế này..
Vũ Hàn nhếch môi rồi quay mặt bước đi, tôi đứng yên đó nhìn theo bóng dáng anh.. anh đi được một đoạn cách tôi không xa thì tôi thấy Thanh Xuân chạy tới..
- anh ơi em ước xong rồi.. mình về thôi..
Tử hạ thấy như vậy tiến tới lại gần tôi, anh ta đưa đầu tôi gục vào ngực mình, tôi khóc, khóc thật to..
Tử Hạ:
- em xứng đáng có một hạnh phúc..
- Tử Hạ.. có phải anh biết Vũ Hàn cũng có mặt ở đây đúng không?
- tôi.. tôi xin lỗi..
- tại sao anh không nói..
- tôi tưởng anh ta không đi..
——-
Vũ Hàn ngồi trên xe ô tô trở về biệt thự, Thanh Xuân vui vẻ ngồi kế bên anh..
- cảm ơn anh đã đồng ý tới dự lễ hội với em..
Vũ Hàn nhếch môi nhớ lại cuộc nói chuyện tình cờ nghe được khi Tử Hạ nói chuyện với bạn cô..ban đầu khi Thanh Xuân nói muốn đi chơi lễ hội hoa đăng trước bữa cơm gia đình anh đã gạt phắt ý định đó đi..nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện ấy, tự nhiên anh lại đổi ý.. một tuần trôi qua, ngoài giờ làm việc anh đều lấy rượu để giải sầu để quên cô nhưng nỗi nhớ vẫn theo anh dai dẳng từng giây, thậm chí ngay cả trong những giấc mơ anh cũng mơ thấy bóng dáng cô.. có những đêm anh mất ngủ muốn lao tới chỗ cô để nói hết ra những nỗi lòng chất chứa, xong rồi anh lại cố gắng kìm nén bằng cách uống thật say, vì anh nghĩ chỉ khi mình say mới khiến mình không nhớ, không mong.. Nhưng anh sai rồi, sai thật rồi, càng say anh lại càng nhớ tới cô, càng say anh lại càng nhận ra anh yêu cô thế nào... Ngày hôm nay anh được gặp cô, anh thấy cô vẫn ổn, khuôn mặt có gầy hơn trước, tuy trong lòng có chút lo lắng nhưng anh đã yên tâm phần nào.. Thực ra chỉ cần cô cảm thấy thoải mái, bao nhiêu khổ đau anh muốn mình nhận hết, chỉ xin trời rủ lòng thương xót với cô gái ấy, cô ấy đã quá khổ hạnh rồi..