_Nhẹ... Nhẹ một chút... Đau...
Nam nhân trên giường nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nhẫn nhịn. Hai tay anh ôm chặt lấy người trước mặt
_Ngoan... Nhịn một chút... Sắp xong rồi...
Cung Tuấn ôn nhu an ủi người trong lòng. Nhưng đôi mắt cậu thì lại đằng đằng sát khí nhìn vào vị bác sĩ đang thay băng vết thương trên lưng của Triết Hạn
Nam bác sĩ trẻ tuổi, một nhân tài tương lai cho đất nước đang làm một việc vô cùng đơn giản là thay băng vết thương. Việc mà chỉ cần y tá thực tập cũng dư sức làm được. Nhưng có nằm mơ cậu ta cũng không ngờ công việc này lại gian khổ như vậy
Khó khăn lắm mới thay băng xong. Đợi khi các bác sĩ y tá đã rời đi, Cung Tuấn liền nằm xuống giường rồi đỡ Triết Hạn nằm sấp lên người mình tránh đυ.ng vết thương ở lưng
_Muốn uống trà sữa... Pha từ trà Long Tỉnh, thêm kem trứng...
Dáng vẻ một chú mèo ba tư lười biếng ngạo kiều đã rất lâu rồi Cung Tuấn mới lại được nhìn thấy. Là dáng vẻ cậu yêu nhất ở anh
_Ai lại lấy Long Tỉnh pha trà sữa chứ...? Mà nếu có thật thì hiện tại anh cũng không thể uống
Dù cậu yêu chết dáng vẻ nũng nịu này thì cũng không thể chiều theo được
_Muốn uống... Tuấn Tuấn...
Trương Tam thiếu gia muốn gì thì phải có cho bằng được
Nhưng đáng tiếc là lần này...
_Ngoan... Em biết là anh rất muốn uống... nhưng vì sức khỏe của anh, tạm thời chỉ có thể ăn uống theo thực đơn của bác sĩ. Đợi khi anh bình phục, Hạn Hạn muốn gì em cũng sẽ đồng ý
_Nhưng...
Cạch
Tiếng mở cửa phát ra chen vào cuộc trò chuyện của hai người
_Cha...
Triết Hạn gọi người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa
Chủ tịch hội đồng quản trị Ngân hàng Lộ Phong, Trương Trung Kinh năm nay đã ngoài ngủ tuần nhưng phong độ, thần thái của ông vẫn luôn uy nghiêm điềm tĩnh
Cung Tuấn thấy ông xuất hiện cũng vội vàng đứng dậy cuối đầu chào hỏi
_Chủ tịch Trương...
Ông đưa mắt nhìn qua cậu, không biểu hiện thái độ gì. Sau đó chậm rãi đến bên giường Triết Hạn. Rồi đưa tay xoa lên đầu anh, ánh mắt hoàn toàn thay đổi trở nên dịu dàng thương yêu
_Tiểu Hạn của cha đã đỡ chưa...? Còn khó chịu chỗ nào không?
Trương Tam thiếu gia như một chú mèo nhỏ cọ đầu vào tay cha mình
_Con đã khoẻ hơn rồi... Không còn đau nữa. Là nhờ Tuấn Tuấn đã chăm sóc rất tốt
Triết Hạn mỉm cười ngọt ngào nắm lấy tay cậu. Anh muốn cha mình biết rằng Cung Tuấn rất tốt
_Con nghỉ ngơi cho tốt đi...
Chủ tịch Trương đương nhiên cũng biết con trai mình là đang bảo vệ người kia. Ông đưa mắt nhìn về phía Cung Tuấn
_Tôi có vài lời muốn nói với cậu
Cung Tuấn cuối đầu vâng lời nhưng Triết Hạn cứ nắm chặt lấy tay cậu
_Sao phải ra ngoài? Nói ở đây cũng được... Cha muốn mắng em ấy sao?
Triết Hạn ôm chặt lấy eo cậu không buông
Chủ tịch Trương chỉ đành bất lực lắc đầu rồi rời khỏi phòng trước
_Ngoan... Em chỉ ra ngoài một chút thôi. Sẽ lập tức trở lại cùng anh có được không
Cậu dịu dàng hôn lên tóc anh để trấn an Triết Hạn
_Nếu cha mắng em thì em cứ la lớn lên. Anh nhất định sẽ đến ngay
Anh lo lắng dặn dò kĩ lưỡng rồi mới cho cậu rời đi. Cung Tuấn cũng chỉ bất lực mỉm cười
....
Tại một góc hành lang bệnh viện, Chủ tịch Trương đang đứng chờ cậu
_Bác trai...
Cung Tuấn cuối đầu gọi ông
Chủ tịch Trương không trả lời cậu. Ông lấy ra một điếu xì gà ngậm vào miệng. Vệ sĩ vừa muốn bước lên châm thuốc nhưng lại bị ông đưa tay ra hiệu ngăn lại. Cung Tuấn thấy thế lập tức hiểu rõ. Cậu cầm lấy chiếc bật lửa từ tay vệ sĩ, bước thêm một bước châm thuốc giúp ông
Lần này thì Chủ tịch Trương không ngăn cản, ông chậm rãi hút một hơi thuốc
_Tôi nhớ khi Tiểu Hạn còn nhỏ đã từng nuôi một con mèo hoang... Không biết thằng bé đã kiếm được con mèo ở đâu nữa...
Người cha già vừa nhớ đến con trai mình, ánh mắt liền trở nên nhu hòa an ổn
_Thằng bé rất yêu thương con mèo ấy, gần như quấn quýt không rời... Nhưng đến một ngày, nó chạy đến khóc lớn với tôi. Nói rằng con mèo đã biến mất... Dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được. Tôi đã mất hơn một tháng để dỗ dành thằng bé rằng đó là một con mèo hoang không ngoan... Sớm muộn gì nó cũng sẽ bỏ con mà đi... Nhưng sau đó vệ sĩ đã tìm được con mèo ấy, không phải là nó bỏ đi mà là bị mắc vào hàng rào điện nên đã chết từ một tháng trước
Ông rít thêm một hơi thuốc dài
_Lần này... Tôi đã mất hơn một năm để chữa trị... căn bệnh trầm cảm cho Tiểu Hạn
Cung Tuấn kinh ngạc nhìn ông
_Từ nhỏ thằng bé đã sống nghiên về tình cảm hơn lý trí. Tôi cũng chưa hề xem trọng việc này. Không ngờ... nó lại gây ảnh hưởng đến tiểu Hạn nhiều như vậy... Người ngoài đều cho rằng tôi yêu thương tiểu Hạn vì thằng bé là con út, là phúc tinh của Trương gia. Nhưng chỉ có tôi và anh chị nó hiểu rõ. Là người làm cha này muốn bù đắp vì đã không cho nó một cơ thể khỏe mạnh như người khác... Tôi nghĩ ba mẹ cậu có thể là sẽ thấu hiểu được nỗi lòng của tôi
Cung Tuấn biết ông đang nói đến căn bệnh tim bẩm sinh của cậu
_Tôi là một người cha ích kỷ, thà rằng dạy con trai mình thành một kẻ đào hoa đa tình. Còn hơn là để nó trao ra chân tâm để rồi phải chịu đau khổ... Nhưng số mệnh vẫn là không thể thoát được... Khi thằng bé muốn kết hôn với Lăng Duệ, tôi đã tức giận đến nỗi ra tay đánh nó. Không phải vì đó là một người nam nhân... Mà vì thằng bé đã thật lòng yêu một người. Kết quả vẫn là xém nữa nó đã tự tử theo cậu ta... Tôi đã tưởng rằng cả đời này nó đã chết tâm với chuyện tình cảm
Ông quay lại nhìn vào Cung Tuấn
_Vậy mà vẫn gặp phải cậu...
Một Lăng Duệ hoàn toàn khỏe mạnh còn có thể bất ngờ bị tai nạn chết đi. Huống chi là một người bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ như Cung Tuấn. Dù hiện tại cậu đã phẫu thuật thay tim nhưng Trương Trung Kinh vẫn không có chút an tâm nào cả. Triết Hạn, đứa con này đối với ông chính là giọt máu đầu tim mà ông luôn bảo vệ. Giờ nhìn anh càng yêu thương Cung Tuấn bao nhiêu thì sự bất an của ông càng lớn bấy nhiêu
_Chủ tịch Trương... Con biết một người như con không có tư cách để đem sức khỏe ra đảm bảo cùng ai. Nhưng con có thể hứa với người... Cung Tuấn con sẽ dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ và yêu thương Triết Hạn đến suốt cuộc đời
Cậu trịnh trọng cuối đầu hứa với ông
_Cậu chỉ cần sống lâu hơn nó là được rồi
Ông vỗ vai Cung Tuấn rồi xoay người rời đi. Cũng chứng tỏ ông đã chấp nhận chuyện của họ bên nhau. Cung Tuấn chỉ cần có như vậy là đủ
Nhưng trước khi rời đi, ông để lại thêm vài lời nói khiến Cung Tuấn không khỏi ngạc nhiên
_Hãy nói chuyện với người nhà cậu. Tôi không biết họ có chấp nhận chuyện của hai đứa không. Nhưng hãy nói với họ... Ngoài chuyện không thể sinh con ra... Thì Triết Hạn nhà tôi hoàn hảo hơn bất cứ một đứa con dâu môn đăng hộ đối nào khác mà gia đình cậu có thể tìm được. Nó sẽ đem lại tất cả mọi thứ mà Cung gia cậu mong muốn
....
Cung gia
_Đồ nghịch tử... Còn dám bước chân về nhà này. Con muốn làm cho ba mẹ tức chết con mới hài lòng đúng không?
Người đứng đầu của Cung gia, Cung Hàn năm nay chỉ mới ngoài tứ tuần. Vẻ ngoài vẫn giữ được rất tốt nét phong độ lịch lãm của nam nhân. Ông tức giận mắng chửi đứa con trai duy nhất của mình. Ông vẫn luôn biết Cung Tuấn trước giờ có không ít người tình là nam nhân. Nhưng cậu đã từng hứa với ông, cuối cùng vẫn sẽ cưới một cô gái làm vợ. Chính vì vậy nên ông không bao giờ xen vào chuyện cá nhân của cậu. Nhưng từ khi người tên Trương Triết Hạn đó xuất hiện...
_Chẳng phải Ba luôn muốn con tìm một người tương xứng hay sao? Triết Hạn... dù là gia thế hay năng lực thì đều tương xứng với con cả
Cung đại thiếu gia vẻ mặt không chút thay đổi đơn giản trả lời. Khiến chủ tịch Cung giận đến sôi gan
_Phải... Gia thế Trương gia không có chỗ nào để chê cả. Nếu người mà con muốn cưới là Trương gia tiểu thư thì dù họ có bắt Cung gia đi bộ đến Giang Tây đón dâu. Ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận... Nhưng mà con lại muốn... muốn cưới con trai nhà đó. Con có phải là điên rồi không?
_Nhị tiểu thư Trương gia đã kết hôn rồi. Hay là Ba muốn con cướp vợ người ta?
Cung đại thiếu gia lạnh lùng nói thật
_Nói năng hàm hồ
Ông tức đến đập cả bàn
_Quan trọng là con đã thưa chuyện với Nhạc phụ tương lai của con rồi. Nếu bây giờ Ba không chấp nhận thì chính là Cung gia đơn phương hủy hôn. Ba cũng biết tính tình của Nhạc phụ con rồi. Làm mất hết mặt mũi Trương gia thì Ba tự đi mà nói đi
_Con... Con... Nghịch tử... Cái đồ nghịch tử này
_Vậy Ba đuổi con ra khỏi nhà đi... Cùng lắm con sẽ đi đến Trương gia ở rể
Bịch... Bịch...
Chủ tịch Cung đã bị chọc giận đến phát điên rồi. Ông chụp lấy mấy cuốn sách trên bàn ném về phía Cung Tuấn
_Chủ tịch... Chủ tịch... Ngài bình tĩnh một chút...
Quản gia và người hầu bên cạnh vội vào khuyên ngăn
_CUNG HÀN... Ông điên rồi sao? Sao ông dám đánh con trai tôi hả?
Cung phu nhân đột nhiên xuất hiện, bà lập bước tới đẩy mạnh chủ tịch Cung ra rồi chắn trước người cậu. Nhưng Cung Tuấn lại đột nhiên ngất xỉu
_ĐẠI THIẾU GIA...
Người hầu bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cậu
_TUẤN TỬ... Con trai của mẹ...
Cung phu nhân hoảng sợ ôm lấy cậu
_MAU GỌI BÁC SĨ...
Chủ tịch Cung cũng từ tức giận chuyển thành hoảng hốt mà hét lớn
....
_Chủ tịch Cung... Cung phu nhân... Tôi xin phép về trước. Hai người hãy chăm sóc đại thiếu gia cẩn thận. Đừng để cậu ấy kích động thêm nữa
_Được... Đã làm phiền bác sĩ Lâm chiếu cố
Cung phu nhân nước mắt lưng tròng tiễn người rời đi. Nhưng một giây sau đó bà đã tức giận quay lại tìm chồng hỏi tội
_Cung Hàn... Có phải ông muốn mẹ con tôi chết ông mới hài lòng không? Ông rõ ràng biết Cung Tuấn là máu thịt của tôi... Là đứa con duy nhất của tôi. Ông lại muốn hại chết nó. Muốn để tôi sống không nổi mà chết theo nó đúng không? Đợi tôi chết thì ông sẽ rước con hồ ly tinh nào đó bên ngoài về. Để nó đẻ con mới cho ông đúng không?... Ông trời ơi... Tôi khổ quá mà...
Chủ tịch Cung bị mắng đến đứng cả hình. Không biết trả lời thế nào. Chửi xong thì Cung phu nhân tức giận khóc lớn càng khiến ông vạn phần bất lực
_Bà nói lung tung cái gì vậy hả? Cái gì mà hồ ly tinh?... Cái gì mà hại chết con? Cung Tuấn đâu phải chỉ là con mình bà. Nó cũng là con trai tôi mà
_Ông cũng biết nó là con trai ông? Vậy mà ông còn đánh nó mắng nó? Ông còn không biết bệnh của nó sao?
Cung phu nhân tức giận nắm tay đánh vào ngực chồng mình
_Bà cũng không nhìn xem con trai bà đã làm ra chuyện tốt gì? Nó còn muốn lấy một người đàn ông? Nó không có con nối dõi thì tôi làm sao có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông Cung gia được nữa?
Cung phu nhân chỉ nhếch mép nhìn ông
_Phải... Nó không có con nối dõi thì ông không thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông Cung gia được... Vậy tôi hỏi ông... Ông hại chết nó thì ông có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông Cung gia sao? Ông đừng quên Tuấn Tử là đứa con duy nhất của ông
_Bà...
Chủ tịch Cung cứng miệng không nói thành lời
_Chỉ muốn một đứa con có gì mà không được. Lúc trước tiểu Mẫn cũng đã nói với tôi thằng bé sẽ nhờ người mang thai hộ. Thời buổi này còn thiếu người sinh con sao?
_Nhưng... Nhưng còn mặt mũi của Cung gia?
_Chủ tịch... Phu nhân... Có khách đến tìm đại thiếu gia
Nữ hầu vội vàng vào thông báo
_Đại thiếu gia đang không khỏe. Không gặp ai cả
Chủ tịch Cung tức giận lên tiếng
_Là... Là Trương Tam thiếu gia của Ngân hàng Lộ Phong đến ạ
Nữ hầu khó xử giải thích
Chủ tịch Cung và Cung phu nhân kinh ngạc nhìn nhau
...
Đại sảnh của Cung gia được thiết kế vô cùng nguy nga tráng lệ. Có một cầu thang hình cung nối dài lên tầng hai theo phong cách Châu Âu hiện đại
Nhưng Triết Hạn không có tâm tình để quan tâm. Anh đã đợi ở phòng khách được một lúc, đứng ngồi không yên mà lo lắng. Từ lúc nhận được tin từ Giảng Võ báo Cung Tuấn tiếp tục bị ngất. Anh liền bất chấp tất cả đến Cung gia cầu kiến gặp người
Cũng vì quá lo lắng nên anh không chú ý đang có hai cặp mắt từ hành lang tầng hai đã luôn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu
_Có phải tôi già lẩm cẩm nên hoa mắt rồi không? Bà thử nhìn kĩ xem... Đây... Đây không phải là Tiểu Mẫn sao?
_Không phải là Tiểu Mẫn... Nhưng... Nhưng khuôn mặt này...
Hai vợ chồng già nhà Cung gia đã bị doạ cho xanh mặt. Họ vốn dĩ muốn nhìn thử một chút Tam thiếu gia của Trương gia có khuôn mặt như thế nào mà có thể làm con trai họ điên đảo như vậy. Nhưng không thấy thì thôi. Vừa nhìn thấy thì cả hai người họ đã xém bị hù chết
_Oan nghiệt... Oan nghiệt... Đúng là oan nghiệt mà...
Chủ tịch Cung chỉ còn biết cảm thán. Lúc trước thì Trương Mẫn dẫn về một nam nhân có ngoại hình gần giống Cung Tuấn. Nói rằng muốn lấy cậu ta. Bây giờ thì lại có thêm một Trương Triết Hạn có khuôn mặt vô cùng giống Trương Mẫn mà Cung Tuấn nhất định muốn cưới
Năm xưa khi Trương Mẫn chưa xuất ngoại, hai vợ chồng họ đương nhiên cũng có chút nghi ngờ chuyện của Cung Tuấn và Trương Mẫn. Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì Trương Mẫn đã xin đi du học. Lúc đó cả hai đều vui mừng vì cho rằng mọi chuyện chỉ là họ lo lắng thái quá. Nhưng bây giờ...
_Ông nói đúng... Con trai ông nó đúng là nghịch tử mà. Sao nó có thể đi lừa gạt tình cảm của người khác như vậy...?
Cung phu nhân trở mặt không muốn nhìn con nữa
_Cậu ta còn đỡ đạn cho nó nữa... Trời ạ... Nếu để Trương gia biết được chuyện này... Biết con cưng nhà họ bị thằng nghịch tử đó xem là thế thân của tiểu Mẫn thì Cung gia sẽ tiêu theo nó luôn
Hai người nói chuyện không ngờ đã làm Triết Hạn chú ý. Anh kinh ngạc nhìn lên tầng hai thì thấy Ba Mẹ Cung Tuấn không biết đã đứng đó từ lúc nào
_Bác... A... Chủ tịch Cung... Cung phu nhân... Con là Trương Triết Hạn
Anh lắp bắp cuối đầu chào
Cung phu nhân vội vàng đi tới nắm lấy tay anh
_Con trai ngoan... Sao lại khách sáo như vậy. Gọi bác trai bác gái là được rồi
Triết Hạn vô cùng ngạc nhiên với sự niềm nở của mẹ Cung Tuấn. Anh lén nhìn sang ba cậu, thấy ông cũng không nói gì. Nên đành nhỏ giọng gọi
_Bác... Bác trai, bác gái
_Ngoan...
Cung phu nhân ôn nhu nắm tay anh ngồi xuống ghế
_Con xin lỗi vì đã muộn như vậy còn làm phiền mọi người. Nhưng con nghe nói Cung Tuấn không khỏe nên muốn đến thăm em ấy
Vừa ngồi xuống anh đã nhịn không được mà hỏi về cậu
_Thằng bé đã không sao rồi. Cậu...à... Con đừng lo lắng
Chủ tịch Cung ngập ngừng giải thích
_Vậy con xin phép có thể gặp em ấy một chút thôi được không ạ...? Chỉ cần nhìn thấy em ấy không sao thì con sẽ lập tức trở về
Thấy anh lo lắng cho Cung Tuấn, vợ chồng Cung gia càng chột dạ trong lòng
_Sao lại phải về... Con cũng nói bây giờ đã muộn rồi. Bọn ta làm sao có thể để con về được. Con lên thăm Cung Tuấn rồi ở lại đây qua đêm với nó cho ta an tâm
Cung phu nhân yêu thương nắm lấy tay anh
_Phải đó... Con cứ ở lại đi. Ta nghe nói con chỉ vừa xuất viện. Làm sao có thể vừa đi vừa về trong đêm như vậy. Trước đó vẫn là phải cảm ơn con đã cứu mạng Cung Tuấn
_Dạ không sao đâu ạ... Con không muốn làm phiền hai bác
_Sao lại phiền chứ... Con cứ ngoan ngoãn ở lại đây thì hai bác mới yên lòng được
_Dạ... Vậy con xin phép
Triết Hạn khó xử trước sự nhiệt tình của hai vị trưởng bối này. Anh không ngờ mình lại được họ yêu thích như vậy
....
_Em không sao... Anh đừng khóc nữa mà... Em nói rồi, em chỉ không muốn nghe Ba mắng nên mới giả vờ ngất xỉu thôi
Cung Tuấn yêu thương ôm lấy Triết Hạn vào lòng. Từ lúc anh vào phòng cậu đã ôm chặt lấy cậu không buông mà khóc thúc thít. Quả thật trước giờ Cung Tuấn chưa từng nghĩ anh lại là người hay khóc như vậy
_Anh... hức... Anh biết rồi...
Cậu mỉm cười dịu dàng lau nước mắt cho anh, tiểu oa nhi này còn lớn tuổi hơn cậu. Vậy mà... Haiz
_Lúc nãy Ba mẹ em có làm khó anh không?
_Không... Không có. Bác trai bác gái đối xử với anh rất tốt. Còn cho anh ở lại vì sợ anh về khuya nữa
Triết Hạn thật tình đáp lại
_Vậy... Vậy thì tốt...
Nếu là mẹ cậu thì còn dễ hiểu. Còn ba cậu... Cung Tuấn cũng không hiểu sao ông lại thay đổi nhanh như vậy. Nhưng dù sao chỉ cần họ chấp nhận thì những chuyện khác đều không quan trọng
_Vậy tối nay anh sẽ ngủ với em đúng không?
Cậu ôm lấy anh vào lòng nhưng Triết Hạn lại vội vàng tách hai người ra
_Không được! Anh sẽ ngủ ở phòng khách... Nếu để cho hai bác biết thì sẽ không hay đâu... Anh làm sao mà còn mặt mũi gặp hai bác
_Nhưng...
Cậu còn chưa nói hết câu thì anh đã vội vàng chạy ra ngoài. Khiến Cung đại thiếu gia chỉ đành bất lực cười trừ
....
Buổi sáng hôm nay trên bàn ăn của Cung gia vẫn đầy đủ bốn người. Nhưng Trương Mẫn đang đi công tác nước ngoài. Còn người ngồi ở đây lại chính là Trương Tam thiếu gia Trương Triết Hạn
_Triết Hạn có thích mấy món này không? Có vừa miệng con không?
Cung phu nhân vui vẻ gắp hết món này đến món kia cho anh
_Dạ... Món nào cũng rất ngon... Con cũng rất thích
Trương Tam thiếu gia từ nhỏ việc giỏi nhất chính là chiều lòng các cô dì chú bác trong gia tộc. Luôn là đứa trẻ được mọi người thương yêu
_Thích thì ăn nhiều vào... Những món này bác đều làm cho con
Cung phu nhân vui vẻ đến cười híp cả mắt
Cung Tuấn bên cạnh chỉ mỉm cười mà không xen vào. Cậu tin tưởng là tiểu miêu tinh nhà mình dư sức dỗ ngọt được ba mẹ cậu
Ăn sáng xong mọi người liền vào phòng khách uống trà
Tăng Sâm cùng vệ sĩ đem từ ngoài một số lễ vật vào sảnh Cung gia. Trong đó có một hộp vô cùng lớn. Mở ra bên trong là một bình gốm sứ cao hơn hai trượng. Nhìn qua đã biết là giá trị liên thành
_Đêm qua con đến muộn cũng hơi gấp gáp nên chưa kịp chuẩn bị lễ vật gặp mặt. Sáng nay người của con vừa mang đến một chút quà nhỏ. Mong hai bác sẽ thích
Triết Hạn đã thức cả đêm để dặn dò Tăng Sâm nhất định phải kiếm cho đủ quà tặng hôm nay
_Con biết Bác trai rất thích đồ cổ. Mấy năm trước con tình cờ sưu tầm được chiếc bình cổ đời nhà Đường này trong một cuộc đấu giá. Hy vọng nó sẽ vinh hạnh được xếp chung trong bộ sưu tập đồ cổ của Bác
Không khoe khoang, không xu nịnh. Sự chân thành mới là điều khiến người khác trân quý. Khiến Chủ tịch Cung vô cùng hài lòng
Tiếp theo, Triết Hạn liền cầm lấy cái hộp nhung bên cạnh chiếc bình sứ. Mở ra bên trong chính là một bộ nữ trang được làm bằng Ngọc Phỉ Thúy cao cấp. Được các sư phụ hàng đầu trong giới đích thân chế tác tạo ra
_Con biết Bác gái đã từng thấy không ít những trang sức quý giá hơn. Nhưng Triết Hạn thật sự thấy Bác gái vừa xinh đẹp lại thanh tao, quý phái... Giống như Ngọc Phỉ Thúy vậy. Nên mạo muội tặng bác bộ trang sức này. Hy vọng bác sẽ hiểu cho tấm lòng của con
_Cung Hàn... Ông nhìn xem một đứa trẻ được dạy dỗ gia giáo. Lại thông minh hiểu chuyện như vậy còn có thể tìm được ở đâu nữa chứ... Cung Tuấn nhà ta quả nhiên là vô cùng có phúc mà
Cung phu nhân đã triệt để yêu thích đứa con dâu này
_Phải... Đúng là rất hiểu chuyện
Chủ tịch Cung cũng đồng ý với bà
_Cung Tuấn... Chuẩn bị quà đáp lễ, ngày mai con đích thân mang đến Giang Tây thay Ba Mẹ thăm hỏi chủ tịch Trương. Hai đứa cũng sắp xếp để gia đình hai bên sớm gặp mặt đi
_Dạ... Con sẽ chuẩn bị chu đáo
Cung Tuấn mỉm cười đáp lại
...
Hôn lễ...
"Elizabeth" chiếc du thuyền lớn nhất thế giới hiện nay. Chính là nơi được chọn để tổ chức buổi hôn lễ giữa hai nhà Cung gia và Trương gia. Khách mời hôn lễ đều là những chính trị gia, thương nhân hàng đầu trong và ngoài nước
Đầu năm nay đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Giới thượng lưu Trung Quốc hay đúng hơn cả Châu Á không ngờ có ngày sẽ nhận được loại thiệp cưới đặc sắc như vậy
_Hôn nhân quan trọng đúng là phải môn đăng hộ đối. Nhưng có đến mức phải kết thông gia cho bằng được như vậy hay không chứ?
Vài vị chủ tịch tập đoàn lớn vừa nâng cốc nở nụ cười thương mại vừa xì xào bàn tán chuyện nhà người ta... Cũng không khác gì mấy dì mấy cô buôn bán ở chợ trời
_Không biết hai nhà đó nghĩ gì? Đàn ông ăn chơi thế nào mà không được. Vậy mà muốn tổ chức cả hôn lễ... Đúng là trò cười trong giới thượng lưu mà... Haha...
_Hahaha...
Nhiều người cũng cười phụ hoạ khi nghe một ông chủ giới dầu mỏ lên tiếng
_Trương gia thì thôi không nói, dù gì vẫn còn đứa con trai lớn. Nghe nói cũng đã có cháu trai kế thừa. Nhưng Cung gia chỉ có mỗi một đứa con trai độc đinh. Còn mắc cả bệnh tim bẩm sinh nữa... Vậy mà... Đúng là chôn vùi cả dòng họ...
Chủ tịch tập đoàn bất động sản Hằng Lưu trước giờ đều hay đối đầu với Cung gia. Lần này ông ta nhận được thiệp mời của Trương gia nên không thể không đi, dù trong lòng vẫn ngứa mắt nhà họ Cung. Ai bảo ông ta lại là con nợ của Lộ Phong nên chỉ có thể cuối đầu chấp nhận
Đột nhiên một lão gia tử trong số họ lên tiếng ho khan khiến tất cả mọi người vội vàng im lặng. Ông là gia chủ của Trầm gia, gia tộc kinh doanh nhiều đời, tiếng nói cũng có trọng lượng trong giới quý tộc thượng lưu. Vì luôn là người nhìn xa trông rộng
_Đám các người đều nhỏ hơn ta cả chục tuổi. Vậy mà lại cổ hủ như vậy. Thời buổi này mà quan trọng hôn nhân là nam nữ hay là nam nam hay sao? Đúng là một đám thiển cận. Cái các người cần quan tâm là mối thông gia giữa nhà họ Cung và nhà họ Trương sẽ gây ra thay đổi lớn thế nào trong giới kinh doanh kìa
_Trầm gia nói vậy là có ý gì?
Một người trong số họ lo lắng nhìn Trầm lão gia tuổi đã ngoài bảy mươi
_Xem ra đám các người nhận tin còn chậm hơn lão già chân đi không nổi này...
Ông nhếch mép nhìn bọn họ
_Sính lễ của Cung gia chính là Quỹ tài chính năm trăm tỷ dollar đầu tư vào Ngân hàng Lộ Phong
_Sao có thể như vậy...? Chẳng phải Cung gia sẽ hợp tác với Ngân hàng Đông Dương hay sao? Thương thảo cũng đã hoàn tất. Đông Dương là Ngân hàng đứng đầu trong nước. Cung gia vậy mà lại dám lật bài sao?
Một người trong số họ kinh ngạc mà hỏi lại. Trầm gia chưa kịp trả lời thì đã có người trong số họ lên tiếng
_Có gì mà không dám? Nếu có được quỹ tài chính đó thì Lộ Phong mới là Ngân hàng đứng đầu trong nước. Thậm chí là cả Châu Á
Lúc này mọi người đã bắt đầu lộ ra biểu tình lo lắng. Trầm gia chỉ nhếch mép nhìn họ
_Vậy các người không tò mò sính lễ của Trương gia là gì sao?
Mọi người hiện tại đều là nín thở để chờ Trầm lão lên tiếng
_Hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Thịnh Á... Nghe nói là phá gia chi tử nhà đó thế chấp ở chỗ Lộ Phong...
Ai không biết Tập đoàn Thịnh Á chính là đối thủ nhiều đời của Cung gia. Vậy mà giờ đây cổ phần của gia tộc họ lại trở thành sính lễ được đưa đến Cung gia... Hai mươi phần trăm chính là đã đủ để bỏ phiếu quyết định người điều hành Tập đoàn. Thịnh Á đương nhiên cũng đã trở thành con cờ trong tay Cung gia
_Cả dự án xây dựng thành phố phía Nam Trung Quốc cũng đã trở thành vật trong túi của Cung gia
Hiện tại thì toàn bộ các chú các bác lúc nãy còn vui vẻ chế nhạo chuyện người ta. Lúc này mặt mũi đều đã không xanh thì đỏ
_Sính lễ như vậy nếu đặt trước mặt đám các người thì các người có còn quan trọng việc cưới con dâu hay là con rể hay không?
Mọi người đều im lặng không dám lên tiếng nữa. Riêng vị chủ tịch Hằng Lưu độc miệng lúc nãy. Giờ đây mặt mày đã trắng xanh tái nhợt. Đến Thịnh Á còn bị Trương gia xem là sính lễ để tặng cho Cung gia. Huống chi là cái tập đoàn bất động sản đang mắc nợ Lộ Phong ngập đầu như ông ta
_Tất cả các vị quan khách chú ý... Hôn lễ xin được phép bắt đầu
Lời phát biểu thu hút sự tập trung của mọi người
....
_Con đồng ý...
_Con cũng đồng ý...
Dù khổ đau hay bệnh tật thì hai ta vĩnh viễn sẽ không tách rời
Cung đại thiếu gia và Trương Tam thiếu gia nắm chặt lấy tay nhau. Dành cho nhau nụ hôn ngọt ngào dưới ánh mắt chúc phúc của hàng trăm người có mặt tại lễ đường... Tất nhiên trong số đó có cả những ánh mắt ganh tị và soi mói họ. Nhưng tình cảm giữa họ vốn dĩ không cần lời chúc phúc của những kẻ đó
Nếu bạn không thể làm cho họ "kính trọng" bạn thì chỉ cần để họ "sợ" bạn là đủ rồi
....
....
Bệnh viện tâm thần Hàn Châu
Một thiếu niên khuôn mặt chứa đầy những vết sẹo chằn cᏂị©Ꮒ đáng sợ đang ngồi thơ thẩn trên chiếc giường bệnh. Tay chân cậu ta đều bị xích sắt khóa chặt lại
Đột nhiên chiếc loa trong phòng vang lên giọng nói
_Trương Triết Hạn chết rồi... Là cậu... Patrix... Là cậu đã gϊếŧ chết Trương Triết Hạn... Patrix... Là cậu... Là cậu đã gϊếŧ chết Trương Triết Hạn...
Âm thanh chói tai như vọng về từ địa ngục liên tục lập đi lập lại một câu nói
_Aaaaaa... Là tôi... Là tôi... Là tôi đã gϊếŧ chết anh ấy... Haha... Aaaaaa...
Patrix ngồi trên giường vừa la vừa khóc. Cậu ta hiện tại đã trở thành kẻ điên thật sự
Trên tường và sàn nhà đều lót thảm bông. Trong miệng cậu ta thì có đeo bảo hộ chống cắn lưỡi. Tay chân thì đều bị xích lại. Ngay cả khả năng tự tử, cậu ta cũng không có. Chu kỳ mỗi ngày ba lần đều sẽ có một giọng nói kí©h thí©ɧ cậu ta phát điên. Đợi cậu ta la mệt cho đến khi ngất xỉu thì sẽ có bác sĩ đến khám. Cứu lại cái mạng nhỏ cho cậu ta
Chung quy vì có người muốn cậu ta
"Sống không bằng chết..."