Chương 1

Nhóm bạn cũ năm cấp 3 của Tịnh Kì lâu ngày không gặp mặt, rủ nhau đi ăn xong đến quán rượu uống rượu. Bởi vì lâu ngày mới gặp mặt nên có nhiều chuyện để kể. Mọi người ai cũng chăm chú nghe, chỉ có một người tâm hồn không để ở chỗ này mà đang để ở chỗ khác.

Tiểu Mễ ngồi đối diện Tịnh Kì, thấy bạn mình cứ nhìn chăm chăm về một phía. Lần theo ánh mắt của cô, Tiểu Mễ thấy góc đối diện có một anh chàng đang ngồi đó. Tiểu Mễ trêu chọc :

"Tịnh Kỳ, có cần tớ qua xin số giúp không?"

Tiểu Mễ nói xong cười phá lên : "Hahha"

Tịnh Kì thu hồi tầm mắt, cầm ly rượu trên màn đứng dậy nói : "Có xin cũng để tớ tự mình đi xin"

Nói xong liền bước về phía chàng trai kia.

Mọi người trong nhóm ai nấy đều hóng hớt đổ dồn về góc đối diện, mỹ nhân trong nhóm cũng có ngày chủ động đi làm quen với người ta sao. Chuyện lạ hiếm thấy.

Hôm nay là sinh nhật Khả Ái, Thừa Hưng gửi cho cô một lời chúc mừng. Anh đã chấp nhận buông tay thì sẽ không trở lại, tâm trạng không được tốt anh liền đi uống rượu. Ai ngờ càng uống càng buồn phiền.

"Anh đẹp trai đi một mình sao?"

Thừa Hưng mặc kệ người phụ nữ bên cạnh, chỉ chăm chú uống rượu.

Tịnh Kì nhún vai, nhích gần lại chỗ anh tiếp tục nói : "Anh đẹp trai, chúng ta làm quen được không? "

Thừa Hưng kéo dài khoảng cách với cô, cũng không nhìn cô lấy một cái.

Tịnh Kì bị coi như không khí, tức giận quay trở về.

"Tức chết tớ rồi"

Lần đầu tiên thấy Tịnh Kì chủ động bắt chuyện làm quen với người khác giới mà lại bị người kia không quan tâm như vậy. Mọi người được dịp vui vẻ trêu trọc.

"Đại mỹ nhân của chúng ta cũng có ngày này sao"

Lâm Lâm vừa nói xong, ai nấy đều ôm bụng mà cười.

"Giang Tần mà biết chuyện này, chắc cậu ta sẽ sai người đánh chết anh chàng kia mất. Hahaha" Tiểu Mễ nói.



"Đúng vậy. Tớ đang phân vân không biết có nên kể lại với cậu ấy hay không đây"

Tịnh Kì : "Các cậu dám sao?"

Mọi người chỉ cười không trả lời, ai ở đây mà không biết chuyện Giang Tần theo đuổi Tịnh Kì mấy năm nay chứ. Nên mỗi khi có dịp, bọn họ lại lôi chuyện này ra để trêu chọc. Tất nhiên bọn họ sẽ không đi nói chuyện này cho tên kia rồi, người ngoài như bọn họ cũng thấy tên Giang Tần kia thật phiền phức.

"Tớ suy nghĩ kĩ rồi" Tịnh Kì bỗng nhiên nói.

"Hả" Mọi người đồng thanh.

"Cục tức này tớ nuốt không trôi. Tớ phải tán bằng được anh ta, sau đó đá anh ta cho đỡ tức"

****

Nửa giờ sau, Thừa Hưng thanh toán ra khỏi quán rượu. Bảo vệ lấy xe ra giúp anh, bởi vì uống hơi nhiều rượu, thư kí cũng không ở đây. Thừa Hưng gọi người bảo vệ kia lại, nhờ anh ta tìm giúp mình một người lái xe thuê.

Đúng lúc nhóm Tịnh Kì từ trong quán đi ra, liếc mắt cái Tịnh Kì đã nhìn thấy anh chàng kia. Nói với mọi người : "Tớ đi trước. Tạm biệt"

"Cậu ấy lại muốn làm gì nữa?" Tiểu Mễ hỏi bọn họ.

Tất cả nhún vai, không ai biết được cô đang muốn làm cái gì.

Tịnh Kì đi nhanh đến, chặn người bảo vệ lại hỏi : "Anh bảo vệ, anh trai kia nói gì với anh thế?"

"À anh ấy nhờ tôi tìm người lái xe thuê. Cô có biết ai không, giới thiệu giúp tôi với" Thật ra anh ta cũng không biết nhờ ai cả, gặp được người nào thì hỏi biết đâu người ta lại biết.

Tịnh Kì suy nghĩ một hồi, cơ hội đến rồi.

"Anh bảo vệ, tôi biết lái xe, để tôi lái cho. Anh không cần phải đi tìm nữa"

"Tốt quá. Vậy cảm ơn cô"

Sau đó Tịnh Kì đi lại, gõ vào lớp kính trên cửa xe.



Cửa kính hạ xuống, cô nói : "Chào anh, tôi là nhân viên lái xe thuê"

Thừa Hưng không nói gì, đưa cho cô chìa khoá xe.

Tịnh Kì nhận lấy, khởi động xe. Đang định hỏi anh địa chỉ thì Thừa Hưng ở ghế sau bỗng nhiên lên tiếng, không nhanh không chậm nói địa chỉ.

Tịnh Kì ghi nhớ địa chỉ trong đầu, cho xe bắt đầu chạy.

Lái xe chỉ mất 20 phút đã về đến địa chỉ anh nói, Tịnh Kì đỗ xe vào bãi, tắt máy, rút chìa khóa, đi ra ngoài định mở cửa xe cho anh. Sau đó cô nghĩ : "Tại sao mình phải mở cửa xe cho anh ta?"

Thế là Tịnh Kì nhất quyết đứng bên ngoài, chờ người trong xe tự thân bước ra.

"Tiền công của cô" Thừa Hưng rút tiền trong ví đưa cho cô.

Tịnh Kì không nhận, nói : "Anh trai, anh không nhớ ra tôi sao?"

Nói xong Tịnh Kì nhận thấy không đúng, hỏi một người chỉ mới tiếp xúc vài phút có nhớ đối phương là ai không, có hơi vô lý. Nhưng hỏi thì cũng đã hỏi rồi, cũng không rút lại được nữa. Tịnh Kì mặc kệ sự vô lý của mình, chờ xem anh định trả lời thế nào.

Thừa Hưng tựa vào thân xe, lúc này mới đưa mắt quan sát cô. Nhìn cô không giống người làm nghề lái xe thuê, cách ăn mặc rất thời thượng, lại nhìn đến chiếc đồng hồ trên cổ tay trắng nõn kia cũng không phải rẻ.

"Cô không phải người lái xe thuê"

"Cô là ai?"

Tịnh Kì tiến lại gần anh, dường như có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.

"Ở quán rượu, tôi đã bắt chuyện với anh"

"Có sao?" Thừa Hưng thản nhiên hỏi lại.

Thật đúng là làm người ta tức chết mà.

Tịnh Kì không nói quay người rời đi trước khi con mãng thú trong người cô xổng ra ngoài, thời gian còn nhiều cô không tin cục tức này cô không trả nổi.

Thừa Hưng nhìn bóng lưng cô, rồi lại nhìn tiền công định trả cho "người lái xe thuê" kia, cất tiền trở lại trong ví, đi lên nhà.