Chương 3

5.

Căn bệnh bạch cầu cấp tính của Huyền Huyền phát triển rất nhanh, con bé còn quá nhỏ, mới hơn hai tuổi, vừa hóa trị, vừa khóc suốt ngày. ( 1 chút chuyên môn nhé tất cả các bệnh có chữ cấp tính đều diễn biến rất nhanh và bệnh thường nặng, khó kiểm soát)

Khi con bé khóc, trái tim tôi tan nát, tôi đã khóc theo con bé.

Lúc đó, bố mặc nhiên coi tôi là con gái đã có chồng. Vinh Gia Ngôn bận đi công tác với Lý Tĩnh. Cha mẹ của Vinh Gia Ngôn không thích cháu gái, nhưng họ lại không muốn mọi người biết rằng Huyền Huyền bị bệnh.

Lúc đó tôi ở bên con bé mỗi ngày, tôi biết thời gian còn lại của bé con rất ngắn, tôi chỉ muốn làm cho cuộc sống ngắn ngủi ấy của bé con thoải mái nhất có thể.

Giờ nghĩ lại, không phải tôi ở bên con bé mà là con bé ở lại bên tôi.

Nếu không có cơ thể mềm mại, đôi mắt sáng và đôi bàn tay hơi ấm của bé con, thứ đã cho tôi hơi ấm cuối cùng trên cuộc đời, có lẽ tôi đã nhảy khỏi tòa nhà cao tầng từ lâu.

Nhưng bây giờ, tôi đã trở lại trước khi kết hôn với Vinh Gia Ngôn, có lẽ, điều này là do ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của tôi trước khi chết và muốn cho tôi một cơ hội khác.

Vào buổi tối, tôi gặp Vinh Gia Ngôn ở cửa.

Anh ta trông phờ phạc, đôi mắt đỏ ngầu và rất nhiều mẩu thuốc lá dập nát trên mặt đất.

Anh ấy không hút thuốc trước đây, nhưng anh ta bắt đầu hút thuốc ngay sau khi chúng tôi kết hôn.

“Anh học hút thuốc lâu chưa?” Tôi hỏi mà không biết tại sao.

“Anh vẫn luôn luôn hút thuốc, anh chỉ không muốn em ngửi thấy mùi khói thuốc, cho nên anh không hút nhiều.” Giọng anh khàn khàn.

Tôi gật đầu.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Tôi gật đầu và để anh ấy vào.

“Đêm qua anh có một giấc mơ.” Anh ta nhìn quanh phòng, còn tôi thì bật quạt thông gió lên.

Anh tiếp tục: "Anh đã mơ thấy chúng mình không chia tay mà kết hôn bình thường. Chúng ta có tân hôn rất ngọt ngào. Nhưng..."

Tôi làm theo lời anh: “Nhưng khi tôi có thai không lâu thì anh lại đi cặp kè với người phụ nữ khác, sau đó tôi sinh con, vỡ ối, một mình tôi gọi cấp cứu. Đứa bé bị bệnh bạch cầu cấp tính và không cứu được. Sau khi con gái tôi chết, tôi đã tự tử bằng cách nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi: "Chỉ là một giấc mơ thôi. Chẳng lẽ em cũng có cùng một giấc mơ với anh, cho nên mới chia tay với anh sao? Dao Dao, em tin anh, anh sẽ không phản bội em, anh chỉ coi Lý Tĩnh thôi như một đứa em gái cô đơn và không nơi nương tựa. Giữa bọn anh không có gì cả."

"Đó là giấc mơ của anh, bởi vì trong giấc mơ của anh, anh luôn sống như cá gặp nước, phóng đãng và vui vẻ, nhưng đó là cuộc đời của anh. Giai Ngôn, anh thật sự cho rằng đó chỉ là một giấc mơ sao?"

Anh sốt sắng giải thích: "Dao Dao, anh không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trở nên như vậy. Đột nhiên anh giống như bị ma nhập, nhưng anh yêu em, và anh chỉ yêu em. Mối quan hệ hơn mười năm của chúng ta không phải nói không có là Không có, anh không thể hiểu được người trong giấc mơ của mình, anh ta không phải anh, anh ta chỉ có khuôn mặt giống anh…”

Tôi cười và khóc.

Vâng, mối quan hệ hơn mười năm nếu bạn nói nó không còn nữa. Đúng vậy, người đàn ông không thể về nhà khi tôi mang thai trông giống như Vinh Gia Ngôn.

Từ đầu đến cuối, thiếu niên tôi yêu đều đã chết khi mới 21 tuổi.

Chỉ có tôi luôn nghĩ rằng anh vẫn còn sống, nghĩ rằng chỉ cần làn gió nhẹ thổi tung tà áo trắng của anh và anh cười với tôi, thì anh ấy sẽ luôn ở đó.

Nhưng khi nào anh ta chết đột ngột mà không báo trước?

Có lẽ, đã có những dấu hiệu báo trước mà tôi không nhận ra.

6.

Khi đó, công việc của anh ấy ngày càng phức tạp, thú tiêu khiển ngày càng nhiều, anh thường uống đến nửa đêm mới về trên người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

Còn tôi, sau khi lập gia đình, tôi được nhận vào một cơ quan công quyền, công việc cũng đơn giản và đều đặn.

Tôi không hiểu kinh nghiệm kinh doanh mà anh ấy nói đến, mà công việc nhàn nhãn của tôi, trong mắt của anh ấy là hiện thân của một người phụ nữ thiếu tham vọng.

Anh càng ngày càng không còn gì để nói với tôi, những tháng ngày nối tiếp của hai người bên nhau khi kết hôn, là sau những ngọt ngào ban đầu chỉ còn sự mệt mỏi và chán chường. Bất cứ khi nào điện thoại reo vang, anh ấy luôn đi ra ngoài với chiếc áo khoác trên tay.

Tôi cố gắng chia sẻ với anh ấy những gì tôi thấy là thú vị, anh ấy lúc đầu chăm chú lắng nghe, sau đó dần dần mất đi kiên nhẫn.

Kể từ khi nào bắt đầu, chúng ta không có gì để nói cho nhau nghe?, những gì chúng ta đã chia sẻ lúc còn đang yêu nhau? Nào là chuyện gia đình, chuyện học hành, phim ảnh, sách vở, chuyện đi chơi, tưởng tượng về tương lai, còn tôi thì cười đùa và quậy phá, nhưng anh ấy chỉ nhìn xuống tôi một cách dịu dàng và chăm chú.

Nhưng khi tương lai thực sự đến như mong đợi, anh ấy lại im lặng, bỏ mặc tôi huyên thuyên trong vô thức.

Anh ấy bắt đầu khó chịu. Bạn bè của anh dần dần trở nên phong phú đa dạng, về muộn cũng có nhiều lý do khác nhau, cuối cùng là không về nhà nữa...

Sau khi tôi mang bầu, một ngày cuối tuần anh ấy tăng ca, tôi đến công ty để mang đồ ăn cho anh ấy. Đó là cảnh đẹp nhất mà tôi nghĩ đến khi còn là con gái, anh ây ở công ty tăng ca, tôi đi giao cơm cho anh, cùng anh tăng ca, rồi cùng nhau về nhà.

Nhiều người đã phàn nàn về thời gian chờ đợi lâu.

Chỉ có điều tôi nghĩ nếu vẫn còn yêu nhau có thể chờ đợi thì đó chính là hạnh phúc.

Khi đến công ty, nhìn qua ô cửa kính, tôi thấy Lý Tĩnh mặc một chiếc váy màu trắng, tóc để xõa, ngồi trên đùi anh ta, anh đang đút cho cô một ngụm thức ăn.

Lý Tĩnh trông rất gầy, nước da trắng nhạt toả ra vẻ đẹp mong manh.

Ngày hôm đó biến thành hỗn loạn, tôi đã bắt gặp một con người khác của chồng mình, thật ngông cuồng, tôi cũng nhìn thấy sự lạnh lùng, vô cảm như thép của anh ta.

Tôi ngã xuống đất thân dưới bắt đầu chảy máu, nhưng đứa bé vẫn ổn.

Thời gian Sau đó, cả Lý tĩnh và anh ta dường như đều cảm thấy không cần phải che giấu điều gì nữa, hầu như mọi người xung quanh đều biết về mối quan hệ của anh ta và Lý Tĩnh.

Khi đó anh ấy nói: "Dao Dao,em hãy nhìn xem bất kỳ người đàn ông nào trong giới kinh doanh mà em biết không chơi bời chứ, bao gồm cả bố em và bố anh, thì có liên quan gì? Mối quan hệ của chúng ta vẫn còn, nếu em cố gây rối cũng không sao, nó không quan trọng với anh. Nhưng như thế Có ích lợi gì chứ? Em còn có nhà để về sao? Nếu rời xa anh, em biết tìm ai, em làm sao có thể đảm bảo người kế tiếp sẽ kiên định? Anh biết em không thích những bữa tiệc đó, nhưng anh cần có ai đó ở bên cạnh mỗi lúc xã giao."

Lúc đó, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại về việc ly hôn, nhưng nhiều lần nhớ lại lòng tốt của anh ấy. Khi tôi học trung học, anh ấy đang thực tập trong công ty trong khi tôi còn đang bận rộn với các cuộc thi ở trường, anh vẫn cùng tôi làm bài tập về nhà. Khi còn học đại học, tôi sốt cao lên đến 42 độ C, một mình ngủ mê man trong căn nhà cũ trong kỳ nghỉ đông, chính anh là người mở cửa, bế tôi vào bệnh viện, túc trực ngày đêm bên tôi. Cái tát của bố và sự chế giễu của mẹ kế, anh ấy đã dũng cảm đứng trước mặt tôi và chống cự lại vì tôi.

Mọi người đều nói rằng nếu một đứa trẻ lớn lên không suôn sẻ thì nên đối xử với mọi việc xung quanh sẽ lý trí hơn là tình cảm của mình và khi bước vào một mối quan hệ nào đó thì sẽ thận trọng hơn.

Tôi đã rất thận trọng. Tuy nhiên, khi bản thân đã chìm sâu trong đó, chút hơi ấm anh trao cũng đủ làm tan chảy trái tim băng giá của tôi. Hơn nữa, từ nhỏ đã chăm sóc và đồng hành cùng tôi qua nhiều biến cố.

Tôi sẽ đợi, có lẽ tôi sẽ luôn đợi ngày anh trở về.

Kết quả cái tôi đợi được là anh ấy cả đêm không về, một mình ôm Huyền Huyền khi anh ấy đến mà khóc.

Anh nói: "Em không làm gì sai cả, chỉ là phương hướng cuộc sống của chúng ta không giống nhau. Dao Dao, em vẫn đứng yên, nhưng anh đã đón nhận thế giới mới, em đã không theo kịp bước chân của anh."

Tôi sợ độ cao.

Nhưng đứng trên sân thượng ngày hôm đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy. Không còn những đêm mất ngủ, không còn những muộn phiền, không còn chờ đợi một người không còn quay về nữa.