Chương 110: Phiên ngoại - Ngoài ý muốn 5

Gần một tuần lễ, sinh hoạt của Bạc An Kỳ cũng không vì hai đêm ngoài ý muốn kia mà có biến hóa gì, đồng thời nàng và Trình Ngữ Tễ cũng không liên lạc.

Thật ra, các nàng chỉ là hai người xa lạ.

Khi gợn sóng dần dần tản đi, ngay thời điểm Bạc An Kỳ cảm thấy mình gần như muốn quên được, thì gương mặt kia lại xuất hiện trước mặt nàng lần nữa, trước hết là câu đi lực chú ý của nàng.

Ở buổi diễn tập cho tuần lễ thời trang, Bạc An Kỳ nhìn thấy Trình Ngữ Tễ.

Hai người gặp mặt chỉ mới hai lần, đầu tiên không rõ trạng thái, nhưng lần thứ hai, gương mặt của Trình Ngữ Tễ cơ hồ khắc sâu trong nội tâm.

Trình Ngữ Tễ giống hệt nữ vương đứng dưới sân khấu chữ T, mỉm cười, yên lặng nhìn nàng.

"A..." Bởi vì phân tâm, Bạc An Kỳ không cẩn thận đạp lên đuôi váy dài, nàng hơi lảo đảo, nhưng rất chuyên nghiệp, cộng thêm kinh nghiệm phong phú, sự cố xảy ra trong tích tắc, không hề xáo trộn tiết tấu tổng thể, thần sắc nàng cực kỳ bình tĩnh tiếp tục diễn tập, xem như không phát sinh chuyện gì.

Nhưng Trình Ngữ Tễ lại có chút thất sắc, cô tưởng Bạc An Kỳ sẽ té, thấy trong vòng vài giây đối phương liền khôi phục thong dong, nhẹ nhõm mỉm cười.

Bạc An Kỳ xoay người để lại cho Trình Ngữ Tễ một bóng lưng cao lãnh, ưu nhã, từ vai đến eo, đường cong hoàn mỹ không tỳ vết.

Vừa lên sân khấu lập tức trở nên lãnh diễm.

Từ khi Bạc An Kỳ bước ra, ánh mắt Trình Ngữ Tễ vẫn khóa chặt trên người nàng, cô xác định vừa nãy Bạc tiểu thư phạm sai lầm là do nhìn thấy cô.

"Một người bận rộn thế nhưng hôm nay lại cố ý bớt chút thời gian đến xem, không phải vì em mà muốn nhìn thấy cô gái kia?"

"Không được sao?"

Trình nhị tiểu thư cười, rất lâu không thấy chị nàng để ý người nào thế này, không kìm được Bát Quái trong lòng: "Hai người quen biết?"

Trình Ngữ Tễ nói một câu, thể hiện rõ mối quan hệ phức tạp giữa hai người: "Trùng hợp gặp ở khách sạn hai lần."

Trình nhị tiểu thư hiểu rõ tính cách của Trình Ngữ Tễ, nói trúng tim đen: "Chị, chị thích nàng?"

Trình Ngữ Tễ ôm cánh tay, vẫn cười cười nhìn về sân khấu, yên tĩnh không trả lời.

"An Kỳ là model xinh đẹp nhất của công ty chúng ta, nếu chị thích phải nắm chắc thời gian theo đuổi..."

"Em nói quá nhiều!"

Lúc nghỉ ngơi, Bạc An Kỳ còn đang bận suy nghĩ họ Trình kia sao lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này? Sau đó liền nghe mấy người đại diện nói nhăng nói cuội: "Vốn dĩ tưởng khí tràng của Boss chúng ta đã mạnh, không ngờ còn thua Trình đại tiểu thư..."

Nghe mọi người thảo luận, Bạc An Kỳ mới biết, bà chủ của bọn họ cũng họ Trình, quá trùng hợp, thì ra là người nhà củaTrình Ngữ Tễ, quanh quẩn trong vòng tròn này.

Chạng vạng sáu giờ tối, buổi diễn tập kết thúc, Bạc An Kỳ quay vào hậu trường, hiện giờ đã dần thưa thớt, nhưng vẫn còn một người đứng đó, nếu đoán không sai hẳn là đang chờ nàng.

Bạc An Kỳ đứng tại chỗ, cách khoảng một mét, cùng Trình Ngữ Tễ bốn mắt nhìn nhau, nàng thật quá kém cỏi, cứ nghĩ đã quên nhưng vừa gặp mặt thì mọi thứ vẫn nhớ như in.

Bầu không khí trở nên vi diệu.

"Mới mấy ngày không gặp liền không nhận ra tôi?" Vẫn là Trình Ngữ Tễ lên tiếng trước, cười tươi đi tới trước mặt Bạc An Kỳ, thanh âm nhu hòa êm tai nói tiếp: "Thật xin lỗi, mấy ngày vừa rồi tôi quá bận, xế chiều hôm nay mới trở về."

Ý ngầm thể hiện rõ: Tôi vừa rồi lập tức vó ngựa không ngừng tới tìm em.

Giọng điệu hệt như đối thoại giữa hai người đang yêu nhau, Bạc An Kỳ không biết làm thế nào, nghĩ thầm, các nàng có quan hệ gì? Không cần phải giải thích rõ ràng như vậy? Nhưng không phủ nhận, khi nghe Trình Ngữ Tễ nói thế, lòng nàng thăng bằng hơn.

Tự hỏi bản thân, trong tiềm thức Bạc An Kỳ luôn chờ Trình Ngữ Tễ chủ động liên lạc, nếu không tại sao thấy có số lại gọi đến, nàng lại khẩn trương? Bây giờ Trình Ngữ Tễ trực tiếp xuất hiện trước mặt, lại bày ra thái độ lãnh đạm, hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Trình Ngữ Tễ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao em không gọi cho tôi?"

"Tôi cảm thấy, giữa hai chúng ta không có gì cần phải liên lạc." Bạc An Kỳ liếc nhìn bốn phía, cười cười đáp lại.

Muốn tiến thêm một bước đến gần đối phương, hiểu rõ đối phương hơn, nói cách nào, Trình Ngữ Tễ có cảm giác với Bạc An Kỳ, cô hơi nghiêng người dán tới gần tai nàng: "Thời điểm chúng ta ở trên giường, em không phải như vậy."

"..." Bạc An Kỳ đuối lý nghẹn lời, dừng một lúc mới yếu ớt nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, cả hai đều trưởng thành, không cần thiết vì vậy mà dây dưa không rõ."

"Giận tôi?"

Bạc An Kỳ liếc mắt, cười như không cười đáp: "Tôi cần gì phải giận?"

Bạc tiểu thư quá đáng yêu rồi, Trình Ngữ Tễ giải thích: "Là tôi không tốt, phải chủ động gọi cho em mới đúng, không nên chỉ biết ngày ngày chờ điện thoại của em."

Nghe "Ngày ngày chờ điện thoại", Bạc An Kỳ xao động, nhưng nàng không muốn bản thân bị đẩy vòng vòng, lời nói hoa ngôn xảo ngữ nàng nghe l nhiều rồi, khinh thường: "Trình tổng, cô để dành những lời này dỗ mấy tiểu cô nương đi."

Trình Ngữ Tễ cố gắng không bật cười, nghiêm mặt: "Tôi cảm thấy, hẳn là em cần hiểu rõ hơn về tôi."

"Ngay cả tên, tôi cũng không biết, phải hiểu thế nào?"

Trình Ngữ Tễ bị thần sắc của Bạc An Kỳ chọc cười, mới nhớ lại bản thân vẫn chưa cho nàng biết tên, lần trước đáp ứng nàng, gặp lại sẽ nói rõ. Lúc để lại số điện thoại, Trình Ngữ Tễ nghĩ Bạc An Kỳ sẽ chủ động liên lạc, nhưng xem ra Bạc tiểu thư rất cao ngạo a: "Vậy từ bây giờ chúng ta hãy bắt đầu tìm hiểu đối phương, tôi là Trình Ngữ Tễ..."

Ánh mắt Trình Ngữ Tễ đảo qua gò má nàng, tràn đầy ôn nhuận, rất mê người. Không cười còn đỡ, cười lên thì làm người khác như xuân phong phơi phới, toàn thân đều tản ra mị lực. Theo lý thuyết, Bạc An Kỳ sẽ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, nhưng vì hai người từng phát sinh quan hệ nên trong lòng nàng luôn kẹp một ý khác.

Vào một ngày đẹp trời, nàng động tâm với nữ nhân!

Bạc An Kỳ nhìn Trình Ngữ Tễ thật lâu, nếu đối phương thoải mái, nàng cũng thản nhiên thôi: "Bạc An Kỳ!"

Hai người giống như lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng chuyện gì cần làm đều làm hết rồi, cảm giác này chỉ có thể dùng từ "Vi diệu" để hình dung.

"Tối nay, có thể mời em ăn cơm không?"

Bạc An Kỳ suy nghĩ, nàng cười: "Được, nhưng mấy ngày nữa là tuần lễ thời trang, tôi chỉ có thể ăn salad."

"Tôi ăn cùng em."

Ăn cơm, dạo phố, xem phim. Đây là những chuyện giữa bạn bè thường làm cùng nhau nhưng không hiểu sao, không khí lưu chuyển xung quanh hai người luôn luôn có hương vị mập mờ, đương nhiên khi cả hai đều nảy sinh hứng thú với đối phương, tự nhiên sẽ có sự ăn khớp.

Mười một giờ, phim điện ảnh kết thúc.

Hai người sóng vai đứng ở đầu đường, người đến người đi liên tục.

"Lâu rồi, tôi không vui vẻ thoải mái thế này, cảm ơn em!"

"Cô quá bận rộn, tất nhiên không thể so với người rảnh rỗi như tôi." Bạc An Kỳ phát hiện, nàng ở bên cạnh Trình Ngữ Tễ không phải không có lời nào để nói.

Trình Ngữ Tễ thả chậm bước chân, xoay người về phía Bạc An Kỳ: "Tôi có thể thường xuyên liên lạc với em không?"

Hiện tại Bạc An Kỳ không biết rõ tâm tình nàng dành cho Trình Ngữ Tễ là gì? Yêu thích sao? Nghịch hướng suy nghĩ một chút, nếu Trình Ngữ Tễ chủ động liên lạc, nàng sẽ không từ chối. Thuận theo tự nhiên đi, khóe miệng Bạc An Kỳ kéo ra một đường cong, ngữ khí làm như không quan trọng: "Cô vui là được rồi."

Trả lời như vậy, chắc là chấp nhận, Trình Ngữ Tễ thấy tóc nàng bị gió thổi hơi loạn, tri kỷ giúp nàng sửa lại: "Tôi đưa em về."

Gió nổi lên, bầu trời đêm cuốn theo từng tầng mây đen thật dày, ngẫu nhiên còn có tiếng sấm, không khí phá lệ oi bức.

Trình Ngữ Tễ lái xe, đêm đã khuya, xe cộ không quá đông đúc: "Nhất định tôi sẽ đến tuần lễ thời trang cổ vũ em."

"Ân." Trình Ngữ Tễ là cong, khẳng định có ý với nàng, Bạc An Kỳ rất rõ điều này.

Xe chạy được nửa tiếng, tốc độ giảm bớt, rốt cuộc cũng tới chỗ cần tới.

"Cảm ơn." Bạc An Kỳ có danh hiệu vinh dự "Cuồng mua sắm", nàng xách túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị xuống xe, đột nhiên bị Trình Ngữ Tễ kéo tay lại, nàng không hiểu nhìn về phía cô.

"Chúng ta tâm sự."

"Chuyện gì?"

"Nếu như nói..." Trình Ngữ Tễ dừng một chút, thử thăm dò Bạc An Kỳ: "Tôi không cách nào xem chuyện giữa hai chúng ta như chưa từng xảy ra, phải làm sao bây giờ?"

Giữa các nàng, lần đầu tiên là đánh bậy đánh bạ, lần thứ hai cũng chỉ là vui thích nhất thời, ngoại trừ thân thể dây dưa, thì trên tinh thần không có nửa điểm cộng minh.

Bạc An Kỳ lập tức trầm mặc, dù miệng nàng luôn nói là ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại biết rõ bản thân cũng không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng từng cố gắng không để tâm, vậy mà hôm nay khi gặp Trình Ngữ Tễ, ý niệm lại nổi lên lần nữa.

"Qua một thời gian sẽ quên, bên cạnh cô không thiếu nữ nhân..." Bạc An Kỳ cố ý đổi chủ đề.

"Em hiểu ý tôi." Một giây sau Trình Ngữ Tễ liền trả lời, sau đó tiếp tục đem vấn đề ném lên người đối phương: "Em đồng ý cho tôi cơ hội không?"

"... Nhớ không lầm, hôm nay chúng ta chỉ mới gặp mặt lần thứ ba?"

Hoàn toàn chính xác, chỉ mới gặp ba lần, có thể cảm giác động tâm luôn đến trong nháy mắt, có người mới gặp mặt một lần liền thân mật nhưng cũng có người ở chung mấy năm vẫn không cọ ra lửa.

"Tôi biết chuyện này cần thời gian, vậy chúng ta bắt đầu từ bạn bè. Như thế được không?" Nếu như là ha.m muốn kí.ch tình nhất thời, đêm nay các nàng có thể trực tiếp đi khách sạn nhưng Trình Ngữ Tễ và Bạc An Kỳ càng tiếp xúc thì càng muốn từ bỏ ý nghĩ này.

Không muốn giữa hai người chỉ có định nghĩa "Bạn tình".

Cho dù là ai, khi đối mặt với một đoạn tình cảm, đều trở nên cẩn thận từng li từng tí.

Vốn là tình một đêm, hiện tại lại giống như xem mắt, bất quá, Bạc An Kỳ cảm thấy khi Trình Ngữ Tễ nghiêm túc nói chuyện, càng hấp dẫn hơn những lúc trêu chọc nàng. Cả hai đều có hảo cảm... Bạc An Kỳ cũng không muốn lằng nhằng, cởi mở gật đầu: "Không thành vấn đề."

Trình Ngữ Tễ ngày càng thích tính cách của Bạc An Kỳ: "Tôi giúp em mang lên nhà."

Mãi đến 11:30, Bạc An Kỳ mới đem chiến lợi phẩm về đến nhà, gần đây Minh Mạn đang tập trung làm bản thảo, Tô Mặc Ngôn thì bận việc ở công ty, không ai có thời gian dạo phố với nàng, giờ thì tốt rồi có thêm người người bạn tên Trình Ngữ Tễ.

Mở cửa, Bạc An Kỳ chủ động mời Trình Ngữ Tễ: "Vào uống ly nước không?"

"Ân." Trình Ngữ Tễ ở ngoài cửa đổi giày, nhìn gian phòng trống rỗng: "Em sống một mình?"

"Đúng, ba mẹ tôi đều ở nước ngoài. Cứ tùy tiện ngồi." Bạc An Kỳ xoay người đi vào phòng bếp rót ly nước lọc.

"Một mình không sợ sao?"

"Vẫn ổn, gan tôi rất lớn..." Bạc An Kỳ mới bước tới trước mặt Trình Ngữ Tễ, chuẩn bị đưa ly nước cho cô, đột nhiên một tiếng sấm sét vang lên, dọa nàng giật mình, tay run một cái, làm đổ hơn phân nửa nước lên đùi Trình Ngữ Tễ, ướt một mảnh.

"A... Cô lau đi..."

Trình Ngữ Tễ phối hợp cười cười, một tiếng sấm liền bị dọa như vậy, còn nói gan mình lớn...

Mưa lớn rốt cuộc cũng hạ xuống, từng giọt từng giọt đập vào cửa sổ thủy tinh, kèm theo đó là sấm sét dữ dội.

Trời mưa rất lớn!

Bạc An Kỳ nhìn đồng hồ, cũng 12 giờ, bên ngoài dông tố lớn như vậy, nàng nhìn Trình Ngữ Tễ đang cúi đầu lau nước: "Đêm nay ở lại chỗ tôi đi, đừng về..."

Trình Ngữ Tễ ngẩng đầu, cũng nhìn Bạc An Kỳ.

"Tôi..." Thấy ánh mắt của Trình Ngữ Tễ, Bạc An Kỳ mới phát hiện câu nói vừa rồi có chỗ không hợp lý, thật dễ làm người ta suy nghĩ miên man bất định, cộng thêm quan hệ đặc thù giữa các nàng: "Tôi không có ý khác, đừng hiểu lầm... Sét đánh liên tục, tôi sợ cô lái xe không an toàn."

Khóe miệng Trình Ngữ Tễ ngậm ý cười, gật đầu: "Ân, tôi sẽ ở lại."

Bạc An Kỳ: "Tôi thật không có ý gì khác!!!"

Trình Ngữ Tễ nhếch môi cười, nhìn Bạc tiểu thư chớp chớp mắt: "Tôi có nói gì sao?"

Thấy người Trình Ngữ Tễ bị mình làm ướt, Bạc An Kỳ xoay người đi vào phòng ngủ: "Tôi đi lấy áo ngủ cho cô..."

Lại qua thêm nửa tiếng, Bạc An Kỳ cùng Trình Ngữ Tễ gần như tắm xong cùng lúc, lúc nàng cầm khăn lau tóc từ phòng ngủ đi ra, thì thấy Trình Ngữ Tễ ngồi trên sa lon, tóc đã sấy khô, trên người mặc váy ngủ của nàng, bởi vì chiều cao tương đương, nhìn rất hợp mắt.

Chẳng qua, sự nghiệp của Trình tổng so với nàng thì cao hơn nhiều...

"Em nhìn gì vậy?" Trình Ngữ Tễ cười cười, tựa hồ trêu ghẹo Bạc An Kỳ.

"Khục..." Bạc An Kỳ rủ mắt, không biết tại sao cảm thấy quá khẩn trương, trong nhất thời quên mất bản thân muốn nói gì.

"Tới đây, tôi giúp em sấy tóc."

"Tôi tự mình làm là được..." Nói thì nói thế nhưng cuối cùng Bạc An Kỳ vẫn ngoan ngoãn ngồi trước mặt Trình Ngữ Tễ, để đối phương giúp mình. Tay nữ nhân này rất nhu hòa, hệt như sợ làm nàng đau, động tác rất nhẹ nhàng, cô dán sau lưng nàng, mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không phải sữa tắm mà là hương vị đặc hữu trên người.

Thổi tóc xong, tâm huyết Bạc An Kỳ dâng trào hỏi Trình Ngữ Tễ: "Hôm nay, cô cố ý tới tìm tôi?"

Nếu Trình Ngữ Tễ muốn tìm hiểu về nàng thì quá dễ dàng, không cần đề cập tới việc nàng trực thuộc công ty của em gái Trình Ngữ Tễ, mà trên internet đều có đủ.

"Em không biết? Trình Ngữ Tễ bỏ máy sấy xuống.

"Ai..." Đột nhiên Bạc An Kỳ dùng sức chớp chớp mắt.

"Sao vậy?"

Bạc An Kỳ nâng tay lên dụi: "Lông mi rơi vào mắt..."

Trình Ngữ Tễ ngăn cản, nắm chặt tay nàng: "Đừng dùng tay, tôi giúp em..."

Lúc Bạc An Kỳ mở mắt ra, mắt trái đã ửng đỏ, hai tay Trình Ngữ Tễ nâng mặt nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Còn khó chịu không?"

Khoảng cách quá thân mật...

Bạc An Kỳ lại nghĩ tới hai đêm kia, nhìn người trước mặt, nhịp tim đập loạn, dường như không thể khống chế được, duỗi tay ôm eo Trình Ngữ Tễ, gần như là cùng lúc, dán tới ngậm môi dưới của đối phương...

- -----------------