Chương 1: Đến Nhà

Tôi quen bạn gái trong thời gian đi làm, yêu nhau rồi mới biết nhà cô ấy ở trong một hẻm núi rất nghèo, tôi cũng không để tâm lắm vì tôi cũng xuất thân từ nông thôn mà, hơn nữa cô ấy rất nghe lời tôi, vóc dáng lại đẹp, người nhỏ nhỏ xinh xinh, da trắng mịn như tắm bằng sữa, chỉ tội là hơi bảo thủ quá.

Yêu nhau đã hơn hai tháng rồi mà nhiều nhất chỉ nắm tay ôm ấp, đến hôn cái vào môi cũng né đi.

Trung thu chỗ làm cho nghỉ ba ngày, tôi định mua vé về nhà chơi, Tịnh Nhi lại bảo nhân đợt này dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ, tôi hỏi cô ấy là có việc gì à, Tịnh Nhi bảo nhà lại ép cô ấy đi xem mắt, đối tượng là một lão già nhà giàu trong thôn.

Tôi bỗng cảm thấy nguy cơ trùng trùng, quyết định đến nhà Tịnh Nhi luôn không phải nghĩ nhiều, điều khiến tôi bất ngờ là, cô ấy nói nếu qua được cửa bố mẹ, chúng tôi có thể thuê nhà ở chung với nhau, cũng tức là sau này tôi không cần phải kiềm chế nữa, đến lúc đó chuyện xấu hổ gì cũng có thể thoải mái.

Tôi bèn gọi điện cho mẹ báo chuyện đến nhà người yêu, mẹ chưa gặp Tịnh Nhi bao giờ, muốn xem mặt mũi thế nào, tôi bèn gửi ảnh mình ôm Tịnh Nhi sang, mẹ vui lắm, nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ được, mẹ kiếp nơi tôi đến có phải chỗ cho người ở quái đâu!

Đầu giờ chiều hôm sau, tôi chuẩn bị mấy thứ quà như thuốc lá rượu bánh trung thu, lái xe xuất phát cùng Tịnh Nhi. Xe này tôi mượn từ chỗ bạn, không có google map, toàn bộ hành trình đều do cô ấy chỉ đường, đầu tiên là đến một thị trấn ở thành phố bên cạnh, sau đó toàn là đường núi rẽ trái ngoặt phải, đi xa nên điện thoại còn chẳng có tín hiệu, cuối cùng thì một thôn nhỏ ngay dưới chân núi phía trước hiện ra khi sắc trời đã xẩm tối.

Đầu thôn cắm một cái biển gỗ đã rạn, trên là ba chữ "Thôn Triệu Lương" sơn đỏ, ước chừng hơn bốn mươi nhà, nhưng nhà cửa hoàn toàn không liên quan đến hiện đại, tất cả đều mang phong cách cổ như thời nhà Minh nhà Thanh.

Nhắc đến cũng lạ, bây giờ không phải cuối năm mà trước cửa nhà nào cũng treo đèn l*иg dầu hỏa màu đỏ kiểu cũ, nhuộm cả căn nhà thành màu đỏ thẫm, lại thêm ánh trăng nên trông càng âm u, tôi nhìn cái đầu tiên đã thấy dại cả da đầu, cảm giác bí bức không diễn tả được.

Tôi thắc mắc: "Sao bây giờ đã treo đèn l*иg rồi?"

Tịnh Nhi cười bảo: "Thôn vẫn chưa mắc điện nên trong nhà toàn dùng nến trắng thôi, bên ngoài thì treo đèn l*иg dầu hỏa."

Tôi lập tức thả lỏng, làng rất náo nhiệt, người già thì nói cười, trẻ con thì đuổi nhau đùa giỡn, còn có một nhóm người lớn đang chơi mạt chược, vô cùng vui vẻ. Tịnh Nhi thấy tôi ngẩn ra bèn hỏi có phải chê rồi không, tôi lắc đầu bảo, thực ra tôi vẫn luôn thích cuộc sống như thế này.

Nhà Tịnh Nhi là nhà thứ chín, tôi dừng xe, cảm nhận được ánh mắt lạ lẫm của dân làng liền trở nên căng thẳng, cô xuống xe gõ cửa gọi: "Bọn con về rồi."

Bố Tịnh Nhi ra mở cửa, mẹ thì đứng bên cạnh, da hai người còn trắng hơn cả Tịnh Nhi, nhưng lại là kiểu trắng bệnh tật, mắt cũng không có sắc thái gì. Tôi chào xong bèn xách túi quà đi vào, trong nhà tuy sạch sẽ nhưng vẫn có mùi mốc.

Bố mẹ Tịnh Nhi quan sát tôi rõ lâu như thẩm vấn phạm nhân, xong nói một câu thằng bé được đấy, sau đó bèn bưng cơm lên, khác hẳn tưởng tượng của tôi trước đó, ba chay một mặn sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi mà cũng chảy nước miếng rồi.

Tôi ăn được vài miếng liền cảm thấy là lạ, Tịnh Nhi và bố mẹ cô ấy đều chần chừ không động đũa, tất cả sáu con mắt đều nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó... tôi không biết nên hình dung thế nào, chỉ là cứ nhìn trừng trừng, từ đầu đến cuối không hề chớp mắt!

Tôi bị nhìn đến rợn cả người, chẳng lẽ mình làm gì không đúng rồi?



Tôi lo lắng hỏi một câu, "Ừm, mọi người không ăn ạ?"

Tịnh Nhi gật đầu, "Bên này có quy củ nhà trai lần đầu đến nhà đều như thế này."

Tôi nói thầm cái quy củ gì kỳ vậy? Có điều sau đó lại nhớ ra có câu là, nhìn tướng ăn của một người là có thể nhìn ra phẩm chất và giáo dục của người đó, có lẽ đây là một khâu quan trọng trong đợt khảo nghiệm.

Tôi kiên trì ăn chậm nhai lâu, khi đã ăn no, bố mẹ Tịnh Nhi vẫn ngồi yên, không nói lấy một tiếng. Để tránh ngồi một mình ngại, tôi bèn ra sau rửa bát giúp Tịnh Nhi, tôi không kìm được mà nói: "Bố mẹ em hình như không hài lòng với anh, ngay cả nhà anh thế nào cũng chẳng hỏi luôn."

"Tối nay sẽ nói cho anh biết." Tịnh Nhi đỏ mặt chạy đi.

Tôi nhìn bộ dạng xấu hổ của cô ấy, tám phần mười là ok rồi, rửa xong về phòng, bố mẹ Tịnh Nhi đã đi nghỉ từ lâu, chỉ còn lại cô ấy chống cằm ngồi trước ngọn nến. Tôi hỏi ngủ ở đâu, Tịnh Nhi dẫn tôi sang phòng phía đông, tôi vừa bước vào cửa liền nhăn mũi, mùi mốc bên này còn nồng hơn.

Tôi nghĩ thôi ngủ tạm một đêm.

Bỗng nhiên, hai cánh môi lạnh lẽo của Tịnh Nhi bịt miệng tôi lại, như có dòng điện chạy qua cơ thể trong một thoáng, tôi chưa kịp phòng bị đã bị hôn rồi! Nhà cô ấy chắc là đã đồng ý, không thì sao lại thoải mái thế này? Chúng tôi ôm hôn nhau một lúc rõ lâu, có lẽ Tịnh Nhi căng thẳng nên lưỡi hơi cứng, nhưng cơ thể lại tỏa ra hương thơm khiến người ta mê đắm, tay tôi bắt đầu chuyển động lung tung, không lâu sau Tịnh Nhi bỏ hết rụt rè, nói: "Vãn, ôm em đi."

Tôi tưởng mình nghe nhầm, thở hổn hển mà hỏi: "Thực sự không hối hận chứ?"

"Đau, nhẹ thôi, lần đầu của em đấy." Tiếng Tịnh Nhi nhỏ như muỗi kêu.

Lúc này tôi không phanh lại được nữa, như củi khô gặp phải mồi lửa cứ thế mà cháy hừng hực lên...

Lăn lộn đến hai giờ sáng, tôi dốc ra nốt chút sức lực cuối cùng, nằm ườn ra đó, còn Tịnh Nhi thì khập khiễng ra khỏi phòng. Buổi tối trong thôn rất yên tĩnh, tôi sắp ngủ thì ngoài sân bỗng có tiếng động loạt soạt kỳ cục, hệt như mèo đang cào miếng xốp. Tôi bực mình nhoài ra cửa sổ nhìn, dưới ánh đèn l*иg đỏ sậm ven đường có một bóng đen đang ngồi xổm.

Quá nửa đêm rồi, ai vậy trời?

Sau đó con ngươi tôi co lại... bố Tịnh Nhi đang cầm con dao phay ra sức mài, mài đến sáng loáng!

Tim tôi thót lên, chắc không phải phát hiện con gái bị làm rồi nên đến lấy cái mạng nhỏ của tôi chứ? Tôi càng nghĩ càng sợ, nhưng sau đó không biết sao lại ngủ thϊếp đi.

Ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau, lúc tôi dậy phát hiện mạng vẫn còn nguyên, người không thiếu cái gì, tôi thở phào, Tịnh Nhi để lại tờ giấy cạnh gối, nói là cô ấy theo bố mẹ lên trấn họp chợ phiên, trong nồi có đồ ăn, bảo tôi yên tâm mà chờ.



Tôi tiện tay châm điếu thuốc, hút được hai hơi, bụng bỗng đau không chịu được, vốn tưởng nhịn chút là qua, nhưng chẳng bao lâu sau miệng tôi đã lanh lòm, có gì đó nong nóng xộc thẳng từ trong cổ họng ra, tôi liền nôn ọe, sau đó thực sự đần cả người, là máu... là máu đỏ tươi!

Kéo cái xác chưa chết hẳn vẫn còn vương hơi tàn, tôi nhân lúc vẫn còn cử động được mà đến bệnh viện, thế là khóa cửa lại rồi chui vào trong xe, vì rẽ nhiều quá nên tôi không có ấn tượng gì với đường đi, tôi định tìm người trong làng hỏi thử, nhưng lại chẳng thấy bóng người nào, chẳng lẽ đi chợ hết rồi? Tôi không nghĩ được nhiều như thế, lái xe ra khỏi thôn Triệu Lương mà lòng như lửa đốt.

Qua mấy khúc rẽ, phía trước xuất hiện một đôi nam nữ trẻ, chặn ở giữa đường vẫy tay.

Tôi phanh kịp, vừa ôm bụng vừa hỏi: "Có việc gì không?"

Cậu con trai hỏi: "Anh biết thôn Triệu Lương đi như nào không ạ?"

Buổi sáng trời mưa, tôi bèn chỉ xuống mặt đất mà nói: "Tôi vừa từ trong đó ra đây, cứ đi theo dấu bánh xe là đến."

Cô gái hỏi: "Anh cũng vừa đi thám hiểm về ạ? Thôn đó thế nào, có sợ lắm không?"

Tôi nhíu mày, hỏi lại: "Thám hiểm?"

"Đúng rồi, thôn Triệu Lương hồi trước vì mạo phạm thần núi mà nửa đêm bị lũ nhấn chìm, nghe nói cả thôn chết hết, đến thi thể cũng bị nước cuốn đi bằng sạch, chỉ có cô con gái một nhà đi học đại học bên ngoài nên may mắn thoát nạn." Cậu trai cười nói: "Cô ta làm rất nhiều người giấy phỏng theo hình dáng của các thôn dân hồi còn sống. Hồi trước có dân phượt đi lạc vào đây, cuối cùng phát điên mà chạy ra, giờ vẫn đang trong bệnh viện tâm thần, miệng cứ nhắc mãi cái gì mà người giấy sống gì gì đó, thôn này đồn mãi đồn mãi rồi thành thôn ma."

Tôi vội vàng lắc đầu nói: "Nhà người yêu tôi ở đó, người dân vẫn sống sờ sờ đó thôi. Tránh ra, tôi không có thời gian!"

"Ơ..." Hai người nhìn tôi như nhìn người tâm thần, không nói gì, dắt tay nhau tránh ra đi tiếp.

Tôi tiếp tục lái xe về phía trước, lại rẽ một lần nữa, điện thoại có tín hiệu cái là đổ chuông luôn, sao trùng hợp thế nhỉ? Tôi cầm lên xem thấy là mẹ gọi nên nghe luôn, mẹ vừa khóc vừa nói: "Gọi được rồi gọi được rồi! Con ơi, là con phải không? Vẫn ở nhà cô người yêu kia à?"

"Sao thế mẹ?" Tôi vô cùng thắc mắc.

"Sáng nay mẹ bàn với bố con, gửi bức ảnh kia cho chú ba con để chú xem cho, xem có hợp không..." Mẹ nuốt nước bọt, nói.

Chú ba tôi là thầy tướng số chạy khắp giang hồ, rất có bản lĩnh, xem tướng, xem phong thủy chưa bao giờ bó tay, nghe bảo là nói một sẽ không thể là hai, vì quanh năm chú ấy chẳng bao giờ ló mặt, thế nên tôi rất ít khi gặp được.

Nhưng câu tiếp theo của mẹ khiến tôi mất cả hồn vía, đến mức rơi cả điện thoại, xe cũng suýt thì đâm luôn xuống cái rãnh bên đường: "Mau tránh xa cái thứ đó ra, nghe thấy chưa? Trốn càng xa càng tốt, ả, ả... ả không phải người sống!"