Chương 28

Ôn Cảnh mang theo cảm xúc cam chịu, không gì quan trọng nữa, gọi tới số điện thoại bên kia.

Reng... reng... reng...

Ở trong phòng khách sạn, Ôn Cảnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trùng hợp như vậy sao? Cũng có người đang gọi điện thoại cho Ninh Bạc Đình.

Nữ thần không nhận, Ôn Cảnh đợi một hồi, lại gọi điện qua.

Reng... reng... reng...

Việc trùng hợp này khiến Ôn Cảnh cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Nữ thần có lẽ không cầm theo điện thoại, Ôn Cảnh dứt khoát gửi một đoạn tin nhắn ngắn.

Sau khi âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên, trong lòng Ôn Cảnh sinh ra ý nghĩ hoang đường cùng cực.

Anh lần theo âm thanh, tìm được điện thoại của Ninh Bạc Đình, nhìn thấy trên màn hình hiện cuộc gọi nhỡ, lập tức giống như bị sấm sét đánh trúng, cứng ngắc, sững sờ tại chỗ.

Mãi cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, Ninh Bạc Đình đi từ cửa vào, hắn nhìn Ôn Cảnh giống như ngây dại,vô cùng tự nhiên đi lên hôn lên đôi môi khô khốc kia, đầu lưỡi đẩy mở hàm răng, chui vào bên trong miệng của anh, triền miên mυ"ŧ hôn.

Tiếng nước chậc chậc khi hôn vang lên, đầu lưỡi Ôn Cảnh cũng bị Ninh Bạc Đình mυ"ŧ mát, không ngừng làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Ôn Cảnh bị hôn tới sắp thở không nổi, đầu óc tưng bừng hỗn loạn, anh mở to hai mắt, cố gắng muốn để mình tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Ninh Bạc Đình.

Cùng là cặp mắt đào hoa, dưới mắt có nốt ruồi, mũi thẳng tắp khí khái, môi trông rất mỏng, đường cong cằm sắc bén, lưu loát...

Chiều cao đều tầm 1m9, thân hình thon dài, lúc nhìn thấy nữ thần, sẽ chỉ cảm thấy cô ấy xinh đẹp như người mẫu sải bước, bộc lộ toàn bộ khí khái trên sàn chữ T, là nữ thần bước ra từ trong đồ họa CG, hoàn mỹ không giống như người thật, hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa như khi nam giả nữ...

Nhưng một khi liên hệ nữ thần cùng với Ninh Bạc Đình với nhau, Ôn Cảnh nhận ra, vẻ ngoài hai người vậy mà dần khớp lại trong đầu anh...

"Cục cưng à, khi hôn phải nhắm mắt lại nha." Ninh Bạc Đình bất mãn cắn nhẹ đầu lưỡi Ôn Cảnh: "Phát ngốc cái gì đó."

Ngay cả tiếng nói cũng hơi giống, tiếng nói của nữ thần không hề trong trẻo như giọng nữ bình thường, nghe kỹ còn có chút tiếng khàn, cho dù lúc nũng nịu cũng là vừa trầm vừa thấp.

"Đừng đùa bỡn tôi nữa, tôi biết hết rồi." Ôn Cảnh chịu đựng cảm giác chua xót trong lòng, dùng sức đẩy Ninh Bạc Đình ra: "Chơi rất vui hả, nhìn thấy tôi giống như một tên ngốc bị cậu đùa giỡn quay vòng vòng."

"Sao em lại đùa giỡn anh rồi, anh biết cái gì?"

Ninh Bạc Đình bị đẩy ra, có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại, hỏi Ôn Cảnh.

Dáng vẻ bình tĩnh như này của hắn trái lại khiến Ôn Cảnh thật sự không biết nên nói thế nào, nói cho cùng cũng là vì mình ngu, vậy mà không nhìn ra nữ thần là đàn ông.

Anh hơi rủ đầu xuống, cũng lộ ra dáng vẻ không chút tinh thần, không muốn so đo thêm với Ninh Bạc Đình nữa, từ trên giường đứng bật dậy, muốn rời đi.

"Anh muốn đi chỗ nào?" Người đàn ông ngăn anh lại, trong giọng nói có chút ý lạnh thấu xương.

"Nhất định phải để tôi nói rõ ràng sao, nhìn thấy tôi vì có lỗi với cái gọi là bạn gái mà chột dạ, áy náy, cậu nói gì thì nghe nấy, rõ ràng bị làm tới thành gái điếm còn muốn mạnh mẽ nói mình là đàn ông, bị cậu vũ nhục lặp đi lặp lại như vậy sẽ khiến cậu thoải mái đúng không?"

Ôn Cảnh càng nói càng kích động, bờ môi cũng run rẩy.

"Bị anh phát hiện ra rồi..." Ninh Bạc Đình thở dài, giọng điệu dịu dàng: "Đúng là rất thoải mái, tiếc là để anh phát hiện ra sớm quá."