Tình thế đảo lộn, trong lòng Thẩm Vu Quy nóng như lửa đốt.
Thể chất xui xẻo của cô, tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh nói chuyện đều có thể gặp phải Phí Nam Thành.
Làm sao bây giờ?
Anh đã đi về phía bên này, anh hẳn là nghe được những lời cô nói cho nên sắc mặt anh mới âm trầm đáng sợ như thế, Thẩm Vu Quy biết, chỉ cần anh nói một câu chán ghét cô, không đính hôn với cô, như vậy không đến 10 phút, cô và mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Thẩm Vu Quy lo lắng nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan, thấy cô ta nghi ngờ nhìn họ, cắn răng liều mạng!
Cô chạy tới trước mặt Phí Nam Thành, trước khi anh ta lên tiếng liền vươn tay ra ôm chặt lấy anh.
Đồng thời, cô tìm đường chết, nũng nịu gọi: “Thân ái, em nhớ anh muốn chết.”
Cho dù như thế nào cũng phải bày ra dáng vẻ cô và Phí Nam Thành có quan hệ tốt trước mặt Thẩm Chỉ Lan! Dù sau đó có nghênh đón cơn giận của Phí Nam Thành, cô cũng không để ý.
Phát giác được người đàn ông nhúc nhích, cánh tay Thẩm Vu Quy càng thêm dùng sức, lúc đầu cô cho rằng chính mình cũng không bằng sức của anh, thật không nghĩ tới người đàn ông này cũng không có tránh ra, trong lòng cô vui vẻ, nhưng lòng bàn tay đều là mồ hôi!
Không dám nhìn sắc mặt của Phí Nam Thành, cô nhìn thẳng về phía Thẩm Chỉ Lan: “Ngoại trừ tôi, Phí tiên sinh không thích người phụ nữ khác đến gần, cô còn không đi!”
Thẩm Chỉ Lan…
Cô ta đã sớm kinh ngạc nhìn tất cả.
Đã sớm nghe nói Phí tiên sinh không gần nữ sắc, phụ nữ muốn bò lên giường anh đều không có kết cục tốt, mà lúc này cô ta tận mắt nhìn thấy…sắc mặt Phí tiên sinh thật đáng sợ.
Thẩm Chỉ Lan nuốt nước miếng, dưới ánh mắt âm trầm của Phí Nam Thành, vội vàng rời đi.
Tuy cô ta đã chạy ra, nhưng Thẩm Vu Quy lại cảm thấy lúc này còn nguy hiểm hơn trước.
Cô yên lặng ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt đen như mực!
Đôi mắt kia giống như có ma lực, khiến cho Thẩm Vu Quy trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, giống như….Năm đó người kia, cũng có một đôi mắt như thế.
Phí Nam Thành cứng đờ.
Khi cô ôm lấy eo anh, ngay từ đầu anh tức giận, nhưng một câu: “Thân ái, em nhớ anh muốn chết!” của cô lại khiến cho anh ngây ngẩn cả người.
Bởi vì sáu năm trước, mỗi lần anh và cô ấy gặp nhau, cho dù bọn họ mới tách ra một tiếng, cô cũng sẽ nói một câu như thế.
Tiểu Ô của anh rất quý trọng tình cảm của họ, mỗi ngày đều thử những việc các cặp đôi làm, mỗi ngày đều sống hết mình, giống như sợ qua hôm nay sẽ không có ngày mai.
Khi đó anh không hiểu.
Sau này anh hiểu nhưng đã muộn.
Mà khi cô gái xấu xí nói những lời này, dáng vẻ giả bộ của cô khiến anh nghĩ tới giọng điệu năm đó của Tiểu Ô, cũng là như thế, anh biết cô ấy cố ý…
Cô ấy luôn ngốc nhưng lại nỗ lực học tập làm một người bạn gái.
Nhưng thực chất bên trong lại tùy ý thoải mái.
Ánh mắt Phí Nam Thành mê ly nhìn xuống, trên mặt cô gái có một cái bớt, giống như một gậy đánh vào đầu anh, để cho anh tỉnh táo lại.
Thẩm Vu Quy đang nhìn anh liền bị đẩy ra, cô không có đứng vững, cứ như thế ngồi trên mặt đất, cái mông đau nhức.
Cô hít vào một hơi, thiếu chút nữa đã chửi bậy!
Có một cỗ cảm giác áp bách khiến cho cô im lặng, hoảng sợ nhìn về phía Phí Nam Thành.
Anh đứng ở đó, bóng người cao lớn che khuất ánh nắng, cả người cô đều bị bao phủ dưới cái bóng của anh, cô chỉ cảm thấy lúc này hơi thở trên người anh vô cùng nguy hiểm.