Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhưng...." Cố Lý còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trường An kéo đi.

Trường An có chút trách cứ nói: "Ta còn chưa nói em, sao em lại đến đây mà không báo trước. Ở đây toàn những người thô lỗ, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?"

"Ta không sao." Cố Lý cũng biết mình đuối lý, không dám nhìn Trường An nữa.

Trường An ôm người vào trong ngực rồi an ủi: "A Lý luôn hiểu chuyện như vậy, khi nào mới chịu hoàn toàn ỷ lại vào ta đây? ”

Cố Lý có chút buồn cười, nhìn về phía hắn, "Có chàng ở đây, lòng ta liền an tâm, sao lại không ỷ lại?"

Trường An hài lòng ôm người hôn vài cái, mới cười nói: "A Lý tìm ta có phải nhớ ta rồi hay không? ”

Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Trường An, Cố Lý đỏ mặt gật đầu, khiến Trường An vui mừng hồi lâu.

Sau khi hoàn thành công việc, chắc chắn Trương An sẽ đến bên Cố Lý. Thời tiết cũng dần trở nên ấm hơn, đại quân cũng sắp khởi hành. Nhìn người bên cạnh đang ngủ say, Cố Lý cảm thấy thời gian trôi đi nhanh quá, Trường An của y lại muốn rời đi, y thật sự rất luyến tiếc.

Nếu không phải thân thể của y yếu ớt, thì rất muốn đi cùng họ, nhưng Trường An chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đảo mắt đã đến ngày đại quân xuất chinh, Trường An nhìn về phía Cố Lý đang ngủ say, không nỡ rời đi mà hôn y một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Trên sân trường đang điểm binh, Trường An ngồi ở trên ghế chờ điểm binh xong rồi chuẩn bị khởi hành. Khi mặc chiến bào, Trương An trông khác hẳn, khắp người toát ra khí chất lạnh lùng, hơn nữa còn khá nghiêm túc.

Cố Lý nghe thấy tiếng trống đánh mới tỉnh giấc, vội vàng gọi Thanh nhi lại, “Đại quân đã nhổ trại rồi à?”

Thanh nhi đi qua mặc quần áo cho y, một bên trả lời: "Đúng vậy, hiện tại hẳn là ở ngoài cửa thành. ”

Cố Lý lập tức lo lắng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa quên mang giày chạy đến ngoài cổng thành, nhưng đại quân đã rời đi, ngoài cổng thành cũng không có ai, thế là xong, Cố Lý đến gốc cây nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, thấy một con ngựa đang buộc ở đó, trong lòng lại dấy lên vài phần hy vọng.

Cố Lý lo lắng kêu lên: "Trường An, Trường An, chàng đang ở đâu?"

"Chàng đang ở đâu? Mau ra đây gặp ta." Cố Lý ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ giọng nghẹn ngào.

"A Lý." Trường An đột nhiên từ sau tàng cây đi ra

Cố Lý sững sờ xoay người lại, nhìn thấy Trường An, Cố Lý ôm chặt lấy hắn, không chịu buông tay, "Ta còn tưởng chàng sẽ rời đi mà không nói một lời."

Trường An vùi đầu vào cổ y, nhỏ giọng nói: "Ta biết, em nhất định sẽ đến tìm ta, cho nên ta ở chỗ này chờ em. ”

Cố Lý buông hắn ra, tặng hắn một tấm bùa bình an, "Trường An, để nó thay ta thủ hộ chàng đi, chàng ở đâu ta sẽ ở đó. ”

Cố Lý lại chậm rãi vuốt ve mặt hắn, nhàn nhạt cười nói: "Ta rất nhớ chàng. ”

Trường An nhìn khóe mắt phiếm hồng của y, biết y lại muốn khóc, "Á Lý, đừng khóc nữa. Nếu em khóc, ta sẽ bỏ mọi thứ lại và ở lại với em mất. Ta cũng không muốn rời xa em đâu."

Trường An nhẹ nhàng hôn y nói: "Nếu ta chết trận sa trường, A Lý, ta cho phép em tìm người khác để tặng bộ hỉ phục mà ta đã tặng, để ta có thể được gặp em lần cuối."

Cố Lý cười khổ lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Nếu chàng không còn, ta cũng chết theo, trên cầu Nại Hà, ta sẽ tìm chàng."

"Ta hy vọng em có thể sống thật tốt, không cần tìm." Trường An ôm y vào lòng, ánh mắt cũng có chút đỏ, thanh âm nghẹn ngào.

"Được." Cố Lý biết không nói lại được hắn, nhưng y cũng nói với Trường An: "Vậy nếu ta không còn, chàng cũng không cần tìm, được không?”

Trường An cũng nói: "Được.”

Nhưng họ đều biết rằng, lời hứa này cuối cùng sẽ phải vi phạm, không ai nghe ai cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »