Phần 2 - Chương 1: Con riêng × Mẹ kế (1)

Editor: Mặt Trời Nhỏ

Trác Chính Kỳ đứng ở bên cạnh ban công, bậc lửa đốt điếu thuốc lá đưa lên miệng rít một hơi.

Tay cầm điếu thuốc tùy ý đặt ở trên lan can, làn khói thuốc mỏng ở giữa môi phun ra, bay lơ lửng trong không khí.

Ánh mắt hắn xuyên qua khói và sương mù nhìn về phía chân trời ở phương xa nơi rải rác những ngôi sao.

Thành phố lớn chính là như vậy, không như ở nông thôn có sao đầy trời.

Trác Chính Kỳ lấy một điếu thuốc khác, đuôi điếu thuốc để ở bên trên cạnh gạt tàn, dùng ngón tay búng búng vào thân thuốc, tro tàn của thuốc rơi dần đi.

Hút xong một điếu thuốc, Trác Chính Kỳ cũng không có quay lại phòng ngủ, mà lại châm một điếu khác nữa.

Thực ra cũng không phải là hắn muốn hút chẳng qua chỉ là do quá nhàm chán, trong nội tâm cũng cảm thấy cô đơn trống rỗng mà thôi.

Gần một tháng qua hắn chưa chạm vào người phụ nữ nào, đối với Trác Chính Kỳ - người luôn có nhiều ham muốn mà nói đặc biệt khó chịu.

Trước kia hắn có một người bạn giường cố định, trừ kỳ sinh lí của đối phương ra, hai người đều sẽ gặp nhau vài lần trong tuần để giải quyết nhu cầu của nhau.

Nhưng người bạn giường này đã cùng người khác kết hôn vào tháng trước.

Giữa hai người cũng không còn bất kì liên hệ gì với đối phương.

Với điều kiện của Trác Chính Kỳ, không phải hắn không tìm được người có thể giải quyết nhu cầu của mình, chỉ là hắn không phải người tùy tiện.

Hắn chỉ muốn quan hệ tìиɧ ɖu͙©, không muốn nói chuyện tình yêu, trước mắt hắn không có hứng thú với việc này.

Muốn cùng hắn yêu đương là việc không thể bởi vì hắn đã yêu một người, có điều vì sự nghiêm túc đối phương nên Trác Chính Kỳ không hề nghĩ tới nữa.

Hắn vốn là một người không bao giờ nói đến chuyện tình cảm với người khác càng không muốn làm cho đối phương thất vọng bởi vì Trác Chính Kỳ đã có người trong lòng, và đó chính là người mẹ kế đầu tiên của hắn.

Mười mấy năm trước, mẹ kế cũng đã ly hôn cùng với ba hắn, sau đó liền mất tăm mất tích.

Phải hơn mười mấy năm sau Trác Chính Kỳ mới hiểu ra được tình cảm của mình dành cho cô.

Hắn thích cô, nhưng hắn lại không rõ mình thích cơ thể của cô hay con người thật sự của cô ấy.

Những sự kiện thời còn nhỏ có ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Lớn đến mức đôi khi hắn quan hệ với bạn tình trên giường, thần trí không ổn định hắn liền đem bạn giường liên tưởng trở thành cô ấy.

Nói đến cũng thật buồn cười, người mà hắn ngày nào cũng nhớ thương thế nhưng lại chưa từng xuất hiện quá một lần ở trong giấc mơ của hắn.

Trác Chính Kỳ thường xuyên suy nghĩ nếu có thể quay lại thời khi còn nhỏ thì thật tốt quá rồi, lúc đó hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ lỡ cô nữa.

***

Lai Nguyệt bay lướt qua ban công rồi xuyên qua cửa kính tiến thẳng về phía chiếc giường trong phòng.

Cô lơ lửng ở trên giường của đối tượng như thường lệ, nhìn xuống phía người đang nằm ở bên dưới.

Còn rất đẹp trai nha!

Lai Nguyệt đã hoàn thành đủ mọi loại hình dạng màu sắc trong giấc mơ của tất cả đàn ông. Người đẹp trai cũng từng gặp qua không ít, nhưng ánh mắt cô rất kén chọn khó mà ưng ý ai, nếu như người đàn ông trước mắt này yêu cầu Lai Nguyệt chấm điểm thì cô sẽ cho hắn 9/10 điểm.

Lai Nguyệt nhìn chằm chằm vào trán của người đàn ông và thấy một khối không khí.

Đó chính là sự mong muốn.

Màu đỏ.

Điều này có nghĩa là chỉ cần cho anh ta cơ hội, người đàn ông này sẽ nắm bắt lấy nó và đem những cái ảo tưởng ở sâu trong nội tâm của mình ra thực hiện thành hành động.

Lai Nguyệt khuỵu hai chân nằm sấp xuống, hai tai ở đằng sau run run tiếng lục lạc leng keng vang lên, trên giường người đàn ông, dần dần chìm vào cảnh tượng trong mơ. Cửa xếp mặt chính cùng tấm bảng hiệu cũ đã rất lâu rồi nhưng cực kì quen mắt.

Trong phòng, trên bức tường hướng ra cửa có một tủ đựng thuốc và một bộ bàn ghế cũ.

Ba thì đang ngồi trên chiếc ghế sofa gỗ dựa vào bức tường bên trái hút thuốc.

Trác Chính Kỳ nâng tay trái của mình lên nhìn, ở trên ngón áp út có một nốt ruồi màu đỏ quen thuộc, đó là bàn tay của hắn, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với bàn tay lúc lớn của hắn.

Có phải hắn đã trở lại thời còn nhỏ?

Trong lòng Trác Chính Kỳ hiện lên rất nhiều nghi vấn, hắn bước vào nhà: “Ba, con đã về.”

Ba quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi nói: “Mẹ con đang làm nước đường đấy, mau đi vào mà uống đi.”

Trác Chính Kỳ chào hỏi ba hắn xong cặp sách chưa kịp nằm xuống đã liền vội vã đi qua cánh cửa dẫn vào phòng bên trong.

Khi đi qua phòng ngủ, bước chân của hắn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.