Kế hoạch di chuyển ban đầu của Cảnh Nhuế bị trễ, bèn ở lại thành phố Y thêm hai giờ đồng hồ, còn chưa kịp nói cho Trì Gia trễ một chút mới có thể về thành phố L... Thời điểm trời rung đất chuyển, công cụ thông tin liên lạc sớm đã mất đi công dụng.
Trận động đất này so với trong tưởng tượng càng nghiêm trọng.
Ngay sau đó, là mười mấy giờ mất liên lạc.
Khu vực thiên tai nặng, bị nhốt suốt mười ba tiếng đồng hồ, dư chấn không dứt, tuy rằng đoàn người của Cảnh Nhuế cũng đủ may mắn, không có người bị thương, nhưng khó chịu đựng nhất không thể nghi ngờ chính là tra tấn về mặt tinh thần.
10 giờ ngày tiếp theo, mới chuyển dời đến khu vực an toàn.
“Giám đốc Cảnh, đã báo bình an rồi. 3 giờ chiều trở lại thành phố L, chuyến bay cất cánh bình thường, đã đặt xong vé máy bay.”
“Ừ, vất vả rồi.” Trên người Cảnh Nhuế bị trầy da nhỏ ở mấy chỗ, đã kiểm tra ở bệnh viện rồi, cũng không đáng lo ngại. Chỉ là nhớ về những chuyện thình lình xảy ra vào ngày hôm qua, lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau khi thông tin khôi phục lại bình thường, thông báo điện thoại che trời lấp đất mà đến. Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện với Trì Gia, hơn một trăm tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thời gian, cả một đêm cô ấy không ngủ.
Cảnh Nhuế gọi điện thoại cho Trì Gia đầu tiên.
Trì Gia đã không chợp mắt gần hai mươi tiếng, đôi mắt sưng đỏ đến ghê gớm. Tuy người thì ở công ty, nhưng tim nàng thì vẫn cứ treo lơ lửng, ngoại trừ việc khẩn trương ngồi chờ tin tức, không còn tâm trạng làm việc, sắp hết một buổi sáng, mà ngay cả máy tính cũng quên không mở.
Di động lại vang lên, mỗi lần di động vang lên là lại thêm một lần lặp lại từ hi vọng đến thất vọng. Ngay lúc Trì Gia đã không còn ôm hy vọng, đưa mắt nhìn qua, thông báo người gọi đến thế mà lại là “Hồ ly tinh”.
Trì Gia duỗi tay cầm di động trên bàn lên, thấp thỏm bất an mà vuốt nhận nghe.
Tâm trạng lúc này đại khái đã khẩn trương đến cực điểm.
“Tôi không có việc gì.” Vừa mới chuyển được điện thoại, ngay lập tức nghe được Cảnh Nhuế dịu dàng nói, trái tim nàng làm sao không khỏi thắt lại, không cấm lại lặp lại một lần, “Tôi không có việc gì, đừng lo lắng.”
Là chị ấy.
Nghe được giọng nói bản thân ngày đêm tơ tưởng rồi lại quen thuộc, bàn tay Trì Gia nắm lấy di động dùng sức đến trắng bệch, nhất thời mũi nàng chua xót không biết nên nói gì, lúc khóe mắt lăn xuống hàng nước mắt, cục đá trong lòng cũng rốt cuộc rơi xuống đất.
Cảnh Nhuế nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, nghĩ rằng tín hiệu lại xảy ra vấn đề, “Có nghe thấy không?”
Trì Gia hít một hơi, mới phản ứng lại, ngây ngốc vội gật đầu đáp lời, “Nghe thấy được, nghe thấy được... Không có việc gì thì tốt.” Vừa nói, Trì Gia đứng dậy hướng đi ra ngoài văn phòng.
Mười mấy giờ sợ hãi, lo lắng, lo âu, hỏng mất, còn có hiện tại an tâm cùng vui sướиɠ, tất cả cảm xúc, đều tập trung vào một câu khẽ run “Không có việc gì thì tốt”. Chỉ là trái tim vừa mới an ổn, thần kinh Trì Gia lại lập tức căng thẳng, “Bây giờ chị đang ở đâu?! Có bị thương hay không...”
Dù cho vừa rồi Cảnh Nhuế có nói hai lần không có việc gì, Trì Gia vẫn cứ khẩn trương hỏi. Sao có thể không khẩn trương cho được? Động đất cấp bảy, nhiều thương vong như vậy, Cảnh Nhuế lại mười mấy giờ không có tin tức.
Trong giọng nói của Trì Gia chứa sự hoảng loạn mà xưa nay chưa từng có, Cảnh Nhuế mơ hồ nghe được sự nghẹn ngào. Có một số việc, không cần phải nói ra miệng cũng sẽ hiểu được rõ ràng, từ tận đáy lòng Trì Gia vẫn luôn rất để ý đến cô, từ lúc Trì Gia không chỉ có một lần đứng thẫn thờ ở trước cửa Number 9, là cô đã có thể nhìn ra.
“Không có bị thương, bây giờ tôi đang ở thành phố G, rất an toàn, buổi chiều là trở về được.” Cảnh Nhuế kiên nhẫn giải thích, ngược lại lại đi trấn an tâm tình của Trì Gia, “Đừng lo lắng.”
“Ừm...” Trong lòng Trì Gia lúc này mới dễ chịu hơn chút, lúc này mới tính là chân chính thoải mái.
Cảnh Nhuế nghe, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên dịu dàng đối với Trì Gia cười nói, “Đừng khóc đồ ngốc.”
Đang khóc, còn bị cô nghe ra được.
Sau khi biết được Cảnh Nhuế hết thảy đều mạnh khỏe, đôi môi mím chặt của Trì Gia không khỏi dương lên, mắt đã đỏ lại còn cậy mạnh phản bác Cảnh Nhuế, “Tôi không khóc!”
Trong công ty yên ắng thật sự, Trì Gia đột nhiên một phen kích động, thế cho nên các đồng nghiệp đi ngang qua sôi nổi nhìn chăm chú vào nàng. Trì Gia cúi thấp đầu, dùng mu bàn tay lặng lẽ lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt.
Cảnh Nhuế cười khẽ, loại cảm giác quen thuộc này làm cô yên tâm, cô tưởng tượng về bộ dạng khi Trì Gia nói những lời này, khóe miệng hơi cong lên, bất giác lại càng lúc càng lớn.
“Buổi chiều là về đến rồi, buổi tối chúng tôigặp mặt.” Lại thoáng tạm dừng một lát, Cảnh Nhuế đối với đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng thở dài, “... Nhớ cô.”
Một câu “Nhớ cô”, làm cái mũi Trì Gia càng chua xót. Nhưng trong lòng Trì Gia còn không quên mắng, rõ ràng buổi chiều là đã về đến rồi, vì sao phải buổi tối mới gặp?!
Trong điện thoại, chung quy Trì Gia vẫn không có nói ra câu “Tôi cũng nhớ chị” mà bản thân đã muốn nói cho Cảnh Nhuế, nhưng nàng cảm thấy bản thân không đợi nổi đến buổi tối, nàng hận không thể ngay bây giờ có thể gặp được Cảnh Nhuế.
Chính là cái loại nhiều thêm một phút một giây cũng không chờ được.
Trước lúc kết thúc cuộc trò chuyện.
“Mấy giờ chị về...” Trì Gia lần đầu tiên chủ động như vậy, lấy tư thế dò hỏi tới cùng để quan tâm Cảnh Nhuế, “Tôi đi đón chị.”
Cảnh Nhuế chưa nói “Không cần”, từ trước đến nay cô cũng không thiếu người đi đưa đón, Trì Gia nói như vậy, đơn giản là muốn nhanh được gặp cô. Trong lòng Trì Gia nghĩ cái gì, Cảnh Nhuế cũng biết, bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.
Sân bay, chuyến bay và thời gian đến, Cảnh Nhuế đều nói với Trì Gia, “Tôi chờ cô.”
“Ừ!”
Đứng trước chuyện sinh tử, hết thảy đều là việc nhỏ. Rất nhiều lựa chọn và đáp án, sau khi đã trải qua chuyện nào đó, bên nào nặng bên nào nhẹ, đáp án đã rõ ràng. Lúc này Trì Gia, tựa hồ đem đã từng do dự và do dự đều vứt lên chín tầng mây.
Trong lòng chỉ tràn đầy nhớ về cô ấy.
Biết rõ con đường này nhấp nhô, cũng không muốn dứt khoát từ bỏ. Nàng chính là yêu Cảnh Nhuế, ngay bây giờ nàng muốn yên ổn ở bên hồ ly tinh, hai người không còn lăn lộn nhau nữa, cũng không cần khẩu thị tâm phi.
Trì Gia nhìn về phương xa, lại thở hắt ra, một mình đứng tại chỗ cười ngây ngô. Sau khi trong lòng có đáp án, tâm tình bắt đầu trở nên thoải mái vui vẻ. Nàng không biết cũng không kiểm soát được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nàng vô cùng muốn quý trọng khoảng thời gian hiện tại, quý trọng người xuất hiện trước mắt, mà bản thân mình cũng thích kia.
Buổi chiều, Trì Gia xin nghỉ đột xuất, thậm chí chưa kịp đi theo quy trình, trực tiếp quăng một câu “Có việc gấp cần phải đi” cho chủ quản, cũng không hề giải thích gì khác, cầm lấy túi xách rồi vội vàng chạy lấy người.
Người trong bộ phận thiết kế không một người không kinh ngạc, dù sao thì Trì tiểu thư nhận chức lâu như vậy, còn chưa bao giờ có chuyện đến trễ xin nghỉ, tháng tháng đều cầm tiền thưởng chuyên cần, không hàm hồ chút nào, quả thực là một sự tồn tại giống như thần.
Bên ngoài ánh nắng tươi đẹp, ấm áp phủ người.
Hoặc bởi vì tâm tình, hoặc bởi vì thời tiết, gò má Trì Gia ửng đỏ, nàng bắt một chiếc xe, hướng đến phía sân bay.
4:12 PM, sân bay thành phố L, chuyến bay đúng giờ hạ cánh.
Nhưng do Trì Gia tới quá sớm, phải đợi ước chừng một giờ, chờ đến giờ, nàng mới gửi tin nhắn cho Cảnh Nhuế nói “Tôi đến rồi”.
Người tại sân bay cũng không tính là nhiều, Trì Gia có thể trước tiên tìm thấy bóng dáng Cảnh Nhuế cũng không phải việc gì khó, còn có vài người đi cùng với cô ấy, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen buộc eo, ngày thường tràn đầy khí chất, hôm nay lại có vẻ bóng dáng đơn bạc, mái tóc dài của cô từ trước đến nay luôn được xử lý gọn gàng, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng tùy ý hỗn độn.
Nhìn người đứng cách đó không xa, Cảnh Nhuế chậm lại bước chân, trên gương mặt mệt mỏi dần dần hiện lên tươi cười.
Trì Gia tiếp tục bước tới gần Cảnh Nhuế, lúc này mới thấy rõ gương mặt của người kia, mặt mộc, làn da trắng bạch, cả người có vẻ càng thêm tiều tụy, Trì Gia không nhận ra được, kỳ thật sắc mặt của mình, còn khó coi hơn cả Cảnh Nhuế.
Gặp lại, như đã qua một thế kỷ.
Mười mấy giờ này, thật sự gian nan quá.
Nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia lại tiến lên vài bước, đều không rảnh lo bên cạnh vẫn còn có rất nhiều người đang nhìn, hấp tấp chạy đến ôm chặt lấy cơ thể Cảnh Nhuế vào lòng, nàng mím môi, không nói một câu, chỉ chặt chẽ ôm lấy Cảnh Nhuế. Trì Gia chôn đầu vào ngực Cảnh Nhuế, gương mặt cọ mái tóc dài của cô, trước kia chỉ cảm thấy mùi hương trên người cô dễ ngửi, hiện tại ôm lấy cô, cảm thấy thật kiên định thật an tâm thật hạnh phúc.
Cảnh Nhuế đồng dạng ôm chặt Trì Gia, nhắm mắt lại lẳng lặng ôm nàng, làm nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau, làm nửa kia ấm áp.
Muốn tìm một người, về sau gắn bó bên nhau, không cần tình cảm mãnh liệt bao nhiêu, cứ bình bình đạm đạm cũng rất tốt, khi lần thứ hai ôm lấy Trì Gia, Cảnh Nhuế đã có ý nghĩ như vậy.
Một cái ôm không lời, lại như đã biểu đạt thiên ngôn vạn ngữ.
“Tôi không có việc gì.” Nhìn bộ dạng khẩn trương của Trì Gia, Cảnh Nhuế không nhịn được khẽ vuốt tóc nàng, an ủi.
Mất liên lạc mười mấy giờ còn có thể bảo không có việc gì?! Trì Gia lại như tên vô lại, quật cường mà ôm lấy Cảnh Nhuế, trước đấy còn cố nén không khóc, vì sao khi ôm chị ấy, đột nhiên lại rất muốn khóc. Trì Gia vùi đầu cọ lên trên cổ Cảnh Nhuế, vẫn không nói lời nào, chỉ là cánh tay vòng trên eo Cảnh Nhuế càng ngày càng chặt.
Dính người y như kẹo mạch nha.
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ, tiếp tục ôm chặt Trì Gia, nhìn kiểu này, Trì tiểu thư không ôm một chốc một lát là không tính buông tay, cô quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác bên cạnh, “Mọi người đi trước đi, tôi tự về là được.”
Nhìn đến tình cảnh này, nhóm người bên cạnh cũng đang chân tay luống cuống, nghe xong Cảnh Nhuế phân phó, chào hỏi một tiếng rồi đi.
Trì Gia là hoàn toàn không rảnh lo mặt khác, chỉ lo ôm Cảnh Nhuế, chính là cái loại toàn thế giới đều không muốn quan tâm. Coi như một loại phát tiết đi, nàng thật sự lo lắng gần chết cho người phụ nữ đang ôm trong lòng ngực này, càng muốn, lại càng không buông tay.
Cảnh Nhuế cũng kệ Trì Gia, cô cũng trước giờ chưa hưởng thụ được ôm như vậy bao giờ, hơn nữa thật vất vả chờ được Trì tiểu thư chủ động, tuy rằng cái giá phải trả có hơi lớn.
Vài phút trôi qua, Cảnh Nhuế nhẹ nâng mặt Trì Gia lên, cười, “Vẫn còn chưa ôm đủ?”
Trì Gia đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, xảy ra chuyện lớn như vậy, họ Cảnh sao còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế? Chị có biết tôi đều bị chị dọa khóc rồi hay không, mười mấy giờ rồi còn chưa chợp mắt.
Nhìn đôi mắt vừa hồng lại vừa sưng của Trì Gia, Cảnh Nhuế đau lòng vô cùng, “Còn nói không khóc, đôi mắt đều sưng lên.”
“Chị còn cười!” Trì Gia nói, rốt cuộc không khống chế được, nước mắt tràn mi mà ra, mang theo tiếng khóc nức nở quát, “Chị có biết là chị làm tôi sợ muốn chết hay không! Tôi cho rằng chị...”
Cảnh Nhuế giúp Trì Gia lau nước mắt, ôm lấy gương mặt nàng lẩm bẩm, “Thực xin lỗi.”
“Chị nói xin lỗi cái gì chứ!” Trì Gia tiếp tục nói, rõ ràng là quan tâm, lại nói đến thở phì phì, nàng khóc là bởi vì nàng đau lòng Cảnh Nhuế, động đất bị nhốt mười mấy giờ, cho tới tận bây giờ, nàng cũng không dám tưởng tượng chi tiết bên trong.
“Đừng khóc.” Cảnh Nhuế vành mắt cũng hơi hơi phiếm hồng, “Không phải tôi vẫn còn tốt đấy sao?”
Trì Gia hít hít cái mũi, quan sát kỹ gương mặt Cảnh Nhuế, hai người cứ như vậy đối diện, hiện tại nhìn thấy, đều là khi người kia chật vật nhất, mà vẫn thích thật sự.
“Không phải chị nói không bị thương sao?” Trì Gia mắt sắc, vén tóc Cảnh Nhuế lên, bên sườn mặt nhìn thấy một vết thương nhỏ.
“Đau lòng tôi?”
Lại là vấn đề này, đến bây giờ còn hỏi vấn đề này.
Trì Gia thẳng lăng lăng nhìn vào mắt Cảnh Nhuế, lúc này đây, cho cô một câu trả lời vẫn luôn muốn: “Đau lòng, đều phải đau lòng sắp chết.”
Cảnh Nhuế cười xoa xoa mặt Trì Gia, “Đừng đem lời không may mắn treo ở ngoài miệng.”
Trì Gia vẫn còn không yên tâm, “Để tôi nhìn xem, còn có chỗ nào khác bị thương hay không.”
“Không có.”
Trì Gia không tin, “Thật sự?”
“Trở về tôi cởϊ qυầи áo để cô kiểm tra kỹ lưỡng một phen, được không?”