Hai bên giằng co một trận vô ích.
Chỉ vài câu tranh chấp ngắn gọn, Ninh Thiển dường như đã hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, nhìn biểu cảm phản cảm chán ghét trên mặt Ôn Cận, bấy giờ Ninh Thiển rốt cuộc đã hiểu, trong khoảng thời gian này nàng đã cất giấu bí mật vào trong lòng như thế nào.
“Thật mẹ nó ghê tởm, anh có còn là đàn ông hay không?” Ninh Thiển quát người đàn ông kia gần như quên mất cơn đau dạ dày, sau đó nghiến răng ném cái túi xách trong tay, đập vào đầu đối phương, xuống tay rất tàn nhẫn.
“Cô!”
“Đánh loại người không biết xấu hổ như anh thì có làm sao!” Ninh Thiển tức muốn hộc máu, cứ việc đây là việc nhà của người ta, nhưng nàng vẫn ngang ngược xen vào, bởi vì nhớ lại bộ dáng khó chịu mấy ngày nay của Ôn Cận, nhớ tới bộ dáng Ôn Cận mua say, lúc đó trong lòng cô đau lòng cho Ôn Cận biết bao nhiêu, cuối cùng Ôn Cận lại thật là bởi vì một người đàn ông khác.
“Thiển Thiển, đừng để ý đến anh ta.”
Yêu thầm mấy năm, tình cảm Ninh Thiển dành cho Ôn Cận, gần như đã trở thành một loại chấp niệm, cô thà bản thân mình bị thương, cũng không muốn nhìn thấy Ôn Cận bị thương.
Ninh Thiển biết tình yêu của mình cho tới nay yêu đến hèn mọn, nhưng loại hèn mọn này chẳng sợ có thể đổi lấy Ôn Cận nhìn nhiều vài lần, cô đều cam tâm tình nguyện, chỉ cần còn có hy vọng, là vẫn còn cơ hội.
Cho nên một câu “Tôi đã kết hôn” ngày hôm đó của Ôn Cận, hoàn toàn đánh vỡ Ninh Thiển.
“Khụ khụ khụ...” Ninh Thiển cậy mạnh không quá ba giây, một luồng khí lạnh chui vào cổ họng, làm nàng ho mạnh, loét dạ dày cộng thêm cảm lạnh, cũng chỉ có nàng mới chịu được.
“Không sao chứ?” Ôn Cận ôm lấy Ninh Thiển đang lảo đảo, quay đầu dứt khoát nói với người đàn ông, “Ngày mai luật sư của tôi sẽ nói chuyện với anh, không ký tên thì lên toà gặp, không có lựa chọn khác đâu.”
Ban đêm trời giá rét, ô tô màu đen chạy thẳng tới bệnh viện.
Trên ghế sau ô tô, Ninh Thiển với Ôn Cận đều im lặng, trong khoảng thời gian này xảy ra đủ chuyện, làm trong lòng bọn họ thực loạn.
Lần uống rượu vào này của Ninh Thiển nghiêm trọng hơn các lần khác nhiều, loét dạ dày thêm xuất huyết, cần phải nằm viện trị liệu mấy ngày. Mấy ngày nay, cô vì chuyện của Ôn Cận, đúng thật đã uống quá mức.
“Tôi sẽ ký giấy nghỉ phép một tuần cho cậu, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi, chăm sóc thân thể thật tốt. Còn có... Đừng lại uống nhiều rượu như vậy.” Ôn Cận ngồi ở bên giường bầu bạn với Ninh Thiển, dịu dàng nói, nàng bây giờ cũng có thể đoán được, Ninh Thiển uống rượu quá liều là bởi vì mình.
“Cậu còn nói tôi, còn uống nữa cậu cũng phải vào viện.” Hiện tại Ninh Thiển rất yếu, cô tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm mặt Ôn Cận, cảm thấy đặc biệt khó chịu trong lòng, đôi môi có chút khô nứt trắng bệch, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi Ôn Cận, “... Cậu còn yêu anh ta?”
Khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Ninh Thiển như phải chịu đựng tra tấn thiên đao vạn quả.
Yêu à? Bây giờ Ôn Cận cảm thấy mình đối với anh ta không tính là yêu.
Ôn Cận rũ mắt nhìn chằm chằm khăn trải giường màu trắng, những tâm sự này nàng chưa từng nói với người khác, “Tôi với anh ta quen nhau vào năm ngoái, hợp tuổi, môn đăng hộ đối, vì thế nên đầu năm nay kết hôn. Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn một tuần, anh ta liền đi nước ngoài công tác, thỉnh thoảng về nước vài lần...”
Ngày đó nếu không phải chuyến công tác đột nhiên hủy bỏ, Ôn Cận cũng không biết chồng mình vẫn luôn dây dưa với đàn ông.
Ôn Cận tưởng tượng về hôn nhân quá thực tế, thực tế đến mức xem nhẹ cơ sở tình cảm, có tuổi rồi, liền tìm người có điều kiện thích hợp mà kết hôn. Nhưng trên thực tế, sau khi kết hôn, nàng chưa từng có ngày nào cảm nhận được hạnh phúc hôn nhân mang lại, cho nên, càng một lòng dốc vào sự nghiệp.
Nàng hỏi Ninh Thiển có phải độc thân hay không, hỏi đến lòng tràn đầy hâm mộ, bởi vì nàng hối hận, đã chấp nhận một cuộc hôn nhân tạm bợ. Cho dù chồng nàng có không lừa hôn, nàng nghĩ một ngày nào đó, nàng cũng sẽ lựa chọn ly hôn thôi.
Ninh Thiển nghe mà trái tim co rút, “Nếu cậu không yêu anh ta, vì sao còn phải uống nhiều rượu như vậy, vì loại người này căn bản không đáng.”
Còn có một câu “Tôi rất đau lòng”, Ninh Thiển giấu lại trong lòng.
Ôn Cận ảm đạm, nàng không phải bởi vì anh ta mà mua say, mà là bởi vì sự lừa dối phản bội, còn vì bản thân cô đơn tịch mịch, tình cảm thì thất bại lại thêm công việc thì áp lực, tất cả cảm xúc tiêu cực đều dồn lại. Vẫn luôn thành thục lý tính Ôn Cận, cũng muốn nếm thử cảm giác sống mơ mơ màng màng.
“Về sau sẽ không vậy nữa. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ tự do, không phải sao?” Ôn Cận nói thật thoải mái, chỉ là khi nhìn Ninh Thiển, khó tránh khỏi nhớ tới đêm đó hai người phóng túng, “Đêm đó...”
Ninh Thiển quay đầu đi, “Đừng nói nữa, coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Hoặc là coi như tình một đêm, nghĩ như vậy, người tổn thương nhất vẫn là Ninh Thiển, nhưng không phải là tình một đêm thì lại là cái gì đây? Khi Ôn Cận lên giường với cô, cũng không có yêu cô.
Ôn Cận nhìn Ninh Thiển thật lâu, không biết trả lời như thế nào, dừng một chút mới nói, “Thiển Thiển, tạm thời cai rượu đi.”
“Ừ.” Ninh Thiển rầu rĩ đáp lời, thấy Ôn Cận vẫn chưa rời đi, liền thúc giục, “Cậu về đi, không cần phải ở lại với tôi.”
“Không sao, tôi ở lại đây.”
Ninh Thiển tiếp tục muộn thanh nói, “Cậu ở đây, làm lòng tôi rất loạn, tôi muốn ở một mình.”
Ôn Cận ngẩn ra, ở phương diện nào đó, quan hệ của nàng với Ninh Thiển đã biến hóa, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút loạn. Nàng lo Ninh Thiển một mình ở bệnh viện, nhưng Ninh Thiển lại kiên trì nói không cần, cuối cùng Ôn Cận vẫn cầm áo và túi xách đứng dậy.
Ninh Thiển một mình nằm trên giường bệnh, suy nghĩ rất nhiều, khi cô hạ quyết tâm muốn bỏ Ôn Cận, lại gặp phải chuyện này. Cô có nên từ bỏ Ôn Cận hay không? Ôn Cận sẽ không tiếp nhận cô đâu, đêm đó cũng chỉ là say rượu ra ngoài ý muốn nên Ôn Cận mới không cự tuyệt sự thân cận của cô. Buổi sáng hôm đó, Ôn Cận rõ ràng có thể nói cho mình càng nhiều hơn, tỷ như cô ấy đang ly hôn, nhưng Ôn Cận chỉ nói là “Tôi đã kết hôn rồi”, Ninh Thiển nghĩ, Ôn Cận nói như vậy rõ ràng là không muốn cho mình cơ hội.
Ôn Cận không đi, mà là ngồi hàng nghế dài ngoài phòng bệnh, chờ sau nửa đêm nàng mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào, Ninh Thiển đã ngủ rồi.
“Tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, bắt đầu từ năm hai...” Nhìn gương mặt say ngủ của Ninh Thiển, trong đầu ôn cẩn vẫn luôn văng vẳng lên lời tỏ tình sáng hôm ấy của Ninh Thiển, không biết vì sao, lúc ấy nhìn Ninh Thiển như vậy, Ôn Cận cảm thấy cô ấy vừa ngốc lại khiến người ta đau lòng, sau đó là áy náy, những cảm xúc này thậm chí vượt qua cả sự kinh ngạc khi một người phụ nữ tỏ tình với mình.
Ninh Thiển tùy tiện, lại có chút ngây ngốc, hoá ra lại thích mình. Ôn Cận nhìn gương mặt trước mắt này, có chút thất thần, từ sau đêm đó, nàng lại chưa từng thấy Ninh Thiển cười.
Ôn Cận chậm nhiệt, nhưng lại quen thân với Ninh Thiển rất mau, lúc phỏng vấn gặp lại Ninh Thiển, cô nàng không giấu nổi vui sướиɠ trên mặt. Lúc đại học, nàng đã lặng lẽ chú ý Ninh Thiển, nàng thật sự rất hâm mộ Ninh Thiển, hâm mộ cô gái đó luôn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như không có chút phiền não nào.
Sau lại Ninh Thiển vào AS, cũng lại như thế, Ôn Cận bất giác lại gần gũi với cô, bởi vì ở bên cạnh Ninh Thiển, luôn cảm thấy thoải mái tự tại.
Ôn Cận vẫn không biết tại sao nàng luôn có thể nhìn thấy bộ dáng Ninh Thiển cười rạng rỡ đến tỏa nắng, bởi vì Ninh Thiển chỉ đối với nàng mới không keo kiệt nụ cười của mình. Ninh Thiển không phải không có phiền não, mấy năm nay phiền não lớn nhất của cô, chính là do Ôn Cận mang lại.
“Ôn Cận...”
Nghe được Ninh Thiển nỉ non, Ôn Cận nghiêng về trước, “Làm sao vậy? Tôi đây.” “Ôn Cận...” Đến cả khi Ninh Thiển nằm mơ, cũng nỉ non gọi tên nàng, “Cho tôi một cơ hội... Vì sao... Vì sao sẽ lại như thế này...”
“...Không thích tôi... Vì sao còn muốn lên giường với tôi...”
Ôn Cận căng thẳng trong lòng, đột nhiên mu bàn tay thấy ấm áp, Ninh Thiển bắt lấy tay nàng, nắm chặt.
Nói rằng coi như đêm đó hai người họ không xảy ra chuyện gì cả, Ôn Cận không làm được, Ninh Thiển càng không thể làm được. Ôn Cận cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của Ninh Thiển, hiện giờ khi đối mặt với Ninh Thiển, cảm giác đã trở nên không bình thường.
Một đêm kia với Ninh Thiển, tựa như một hạt giống, chôn trong lòng Ôn Cận, mọc rễ, nảy mầm. Dần dần, tựa hồ bắt đầu sinh ra một loại tình tố đến bản thân cũng không biết...