Cảnh Nhuế hiểu phong tình, đương nhiên sẽ để Vân Hân và Giản Dịch chung một phòng. Vốn dĩ lần này đi cùng, cô và Trì Gia chính là cái bóng đèn, vậy nên không đến mức hai cái bóng đèn như các nàng lại đem người ta tách ra, một bên chiếu một cái đi.
Trì Gia đối với sự phân chia của Cảnh Nhuế tỏ vẻ bất mãn, nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Giản Dịch, “Tôi và tiểu Dịch một phòng là được.”
Cảnh Nhuế không nhanh không chậm, nói với Trì Gia, “Vừa lúc đêm nay có thời gian, chúng ta bàn về phương án thiết kế một chút.”
Đối với sự sắp xếp này, Trì Gia tính toán thà chết chứ không chịu khuất phục, nào biết Giản Dịch lại lập tức cười phụ họa, “Được đó, tiểu Gia vậy cậu ở cùng một phòng với chị Cảnh Nhuế đi, mình cũng có vấn đề về công việc muốn thỉnh giáo Vân Hân.”
“Vậy cứ như vậy đi” Vân Hân cũng mở miệng, “Cảnh Nhuế, em chiếu cố tiểu Gia chút.”
Trì Gia khóe miệng giật giật, này rốt cuộc là đi chơi hay là đi tăng ca? Ba người này như đã cùng nhau bàn trước, ý kiến cực kỳ thống nhất, Trì Gia giận nhất chính là Giản Dịch cũng không đứng về phía mình.
Nhưng kết quả rõ ràng, ba người đồng ý, một người phản đối, Trì tiểu thư phản đối không có hiệu lực.
Cuối cùng, vẫn là Trì Gia và Cảnh Nhuế một phòng, Vân Hân và Giản Dịch một phòng. Sắp xếp hành lý xong, bốn người lại đi nhà hàng địa phương nổi tiếng nhất ăn tối.
Lần này tới Phong Sơn, chủ yếu là vì ngày mai đi xem mặt trời mọc. Cho nên sửa khi ăn cơm chiều, mấy người ở cổ trấn dưới chân núi dạo hai vòng rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lại là khách sạn, lại chỉ có nàng và hồ ly tinh.
Trì Gia nhìn cái giường lớn đủ để ngủ bốn người kia, không chút khách khí mà nói với Cảnh Nhuế, “Tôi ngủ giường, chị ngủ sô pha.”
“Vì sao chứ?”
“Tôi đã nói không muốn chứng phòng với chị, ai bắt chị...” Trì Gia nói, thanh âm yếu dần đi, bởi vì Cảnh Nhuế đang tới gần chỗ nàng, ánh mắt hai người thẳng tắp nhìn nhau.
“Ý tôi là giường rất lớn, có thể ngủ hai người.”
Trong phòng, ánh đèn màu cam ấm áp luôn dễ dàng làm bầu không khí ái muội, hai người nhìn mặt nhau, kỳ thật trong lòng đều nhớ đến việc hôm đó.
Tình cảm mãnh liệt, hưởng thụ, thậm chí nhịn không được mà nhớ vị.
Trái tim đập thình thịch, Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra một phen, bảo trì khoảng cách, nàng sợ các nàng đứng sát gần nhau quá, bản thân tự nhiên xúc động, lại không khống chế được mà bắt đầu dây dưa với hồ ly tinh.
“Tôi đồng ý cùng phòng với chị là cho nể mặt tiểu Dịch, không phải muốn cùng chị... này nọ.” khi nói đến này nọ, Trì Gia thật là cảm thấy thẹn.
“Tôi có nói muốn cùng cô lên giường sao?” Cảnh Nhuế cười lạnh nói, nàng gãi gãi cổ, xoay người đi đến phía sô pha, “Đêm nay tôi ngủ trên sô pha, cô ngủ trên giường.” Nhìn bóng dáng tiêu sái của Cảnh Nhuế, Trì Gia không còn lời nào để nói.
Cảnh Nhuế ngồi trên sô pha, sau cổ có chút ngứa, cô duỗi tay sờ sờ, từ cổ đến đầu vai, như là bị con gì cắn.
Trì Gia ở một bên sửa sang lại hành lý, quần áo, ngẩng đầu thấy Cảnh Nhuế cau mày, bộ dáng tựa hồ có chút đứng ngồi không yên, muốn hỏi cô ấy làm sao vậy, nhưng vẫn là không tiến lên quan tâm.
Càng ngày càng ngứa, Cảnh Nhuế lôi cổ áo ra, mới phát hiện trên người nổi lên không ít mẩn đỏ.
“Chị có dùng nhà tắm không? Không thì tôi tắm rửa trước...” Trì Gia cầm áo ngủ đi ra, vẻ mặt lãnh đạm hỏi Cảnh Nhuế, tập trung ánh nhìn vào trên người đối phương, tựa hồ không quá thích hợp, “Cổ chị làm sao thế?”
“Hình như bị sâu cắn.”
“Tôi xem nào” Trì Gia ném áo ngủ lên trên giường, đi đến bên cạnh Cảnh Nhuế, vén tóc cô ấy lên, phần gáy và vai đều đỏ hết lên, đúng là bị sâu cắn. Trì Gia bắt lấy tay Cảnh Nhuế, “Chị đừng có chạm vào, càng chạm vào càng nghiêm trọng, đều đã là bà dì mà một chút thường thức sinh hoạt đều không có.”
“Cô mới vừa gọi tôi là cái gì?!” Cảnh Nhuế mắt lạnh trừng Trì Gia, sắp tiến tới ngưỡng cửa tuổi 30, cho nên Cảnh Nhuế đối với vẫn đề tuổi vô cùng mẫn cảm, “Trì Gia, thiết kế riêng kia có phải cô không muốn nhận nữa không?”
Trì Gia lập tức lúng túng, sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác “Mấy cái vết kia, không nghiêm trọng, bôi ít thuốc mỡ là được.”
Năm trước thành lập câu lạc bộ, Trì Gia cũng đã từng tới nơi này leo núi, vùng này vào mùa hạ nhiều muỗi, lúc ấy trong nhóm cũng có người bị đốt, vô cùng giống với tình huống của Cảnh Nhuế bây giờ.
Trì Gia còn muốn tiếp tục đi tắm rửa, mặc kệ việc này, dây dưa trong chốc lát, vẫn là cầm lấy di động chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc.
“Muộn như vậy cô còn đi đâu?” Cảnh Nhuế gọi Trì Gia lại.
Trì Gia cúi đầu đổi giày ở cửa, không kiên nhẫn mà trả lời Cảnh Nhuế, “Đi mua thuốc cho chị chứ sao! Nhiều chuyện...”
Cảnh Nhuế ngẩn ra, cũng đứng dậy, đổi giày cao gót, “Tôi đi cùng với cô, giờ muộn lắm rồi.”
Trì Gia trắng mắt liếc Cảnh Nhuế một cái, “Nói cứ như chị đang giúp tôi ý.”
Trợn trắng mắt lại còn rất đáng yêu, Cảnh Nhuế hé môi cười, đột nhiên tâm huyết dâng trào duỗi tay ôm lấy mặt Trì Gia, nhéo nhéo, tuổi trẻ đúng là tốt, mặt đầy collagen, nhéo rất thoải mái.
“Đừng chạm vào tôi...” Trì Gia ghét bỏ muốn tránh, mặt bị nhéo đến nói cũng không xong, nhưng thấy bộ dáng Cảnh Nhuế cười như vậy, Trì Gia cũng ngại ngùng cười theo, còn nhỏ giọng mắng, “Bệnh tâm thần!”
Giờ có hơi muộn, không ít tiệm thuốc đều đã đóng cửa, Trì Gia và Cảnh Nhuế đi lòng vòng hơn mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một cửa hàng 24 giờ.
Mua thuốc, hai người lại tiếp tục trở về khách sạn.
Phong Sơn cổ trấn đã có lịch sử trăm năm, bởi vì mấy năm gần đây tuyên truyền tốt, du khách càng ngày càng nhiều. Phố cổ lát gạch đá xanh trên đường, mỗi một khối đá đều lưu giữ hơi thở của năm tháng, trên phố có nhiều cửa hàng tư nhân cách điệu mới mở, trong nét cổ kính lại đượm chất lãng mạn.
Trì Gia thích đi dạo phố cổ, có đôi khi những kiến trúc kiểu cũ này, cũng có thể giúp nàng tìm thấy không ít linh cảm thiết kế.
Màn đêm đầy sao tuyệt đẹp. Dù rằng đã khuya, nhưng đầu đường chỗ nào cũng thấy được mấy cặp tình nhân ra vào có đôi, nơi này chính là thắng địa du lịch cho tình nhân.
Đi ở trên đường, Cảnh Nhuế quay đầu nhìn về phía Trì Gia, nàng đang liếc nhìn chung quanh, cầm túi thuốc trong tay vung đi vũng lại thật ấu trĩ.
“Chị nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Trì Gia tiêu sái mà quay đầu, quả nhiên hồ ly tinh đang nhìn nàng.
“Không thể tưởng được, cô lại rất biết quan tâm người.”
“Bổn cô nương vẫn luôn là như vậy, đâu giống chị...” như hồ ly tinh. Trì Gia nhìn vẫn không hợp mắt.
Đèn đường phía trước hỏng mất một cái, đường phố trở nên tăm tối.
Trầm mặc một lát, Cảnh Nhuế chầm chậm nói “Trì Gia...”
“Cái gì?” Trì Gia quay đầu lại, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào trên người Cảnh Nhuế, càng làm nổi bật một bên sườn mặt của cô ấy.
Cảnh Nhuế cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Trì Gia, “Tôi đột nhiên có chút thích cô, làm sao bây giờ?”
Tự dưng lại được tỏ tình? Miễn cưỡng coi như là tỏ tình đi.
Trì Gia đầu tiên là ngẩn người, cái gì gọi là đột nhiên có chút thích? Nàng không thèm nhìn lại, cười nói “Mấy lời này chị giữ lại để tán tỉnh người khác đi, tôi không để mình bị bẻ cong đâu.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
“Không suy xét tìm người bạn gái sao?” Cùng sóng vai, Cảnh Nhuế câu được câu không trò chuyện cùng Trì Gia, “Kỳ thật cùng phụ nữ ở bên nhau càng thoải mái, phụ nữ càng hiểu phụ nữ.”
“Thôi đi, thích phụ nữ càng nhiều phiền toái.” Trì Gia ngay lập tức phản bác Cảnh Nhuế, “Hơn nữa, tôi không có hứng thú đối với phụ nữ... Cái đề tài này tôi không có cách nào nói với chị, bởi vì chúng ta không phải một loại người.”
Lên giường với phụ nữ cũng đã lên, còn luôn miệng nói không có hứng thú, Cảnh Nhuế đối với cách nói của Trì Gia xin bình phẩm bốn chữ: “Khẩu thị tâm phi.”
Trì Gia: “Tôi không có!”
Ngõ nhỏ đột nhiên có một con chó hoang lao ra, hướng về phía Trì Gia và Cảnh Nhuế sủa như điên, “Gâu —— Gâu —— Gâu ——”
Trên đường phố yên tĩnh đột nhiên xảy ra chuyện như này có chút làm người khác sợ hãi.
Cảnh Nhuế thực sự hoảng sợ, túm chặt lấy cánh tay Trì Gia, quan trọng là Trì Gia cũng sợ, kết quả hai người cô kéo tôi tôi kéo cô, trở về đi đường vòng.
“A ——” đường đá xanh không bằng phẳng, khi xoay người, Cảnh Nhuế không cẩn thận đã bị trẹo chân.
“Chị lại làm sao vậy?!” Trì Gia ôm lấy eo Cảnh Nhuế, đỡ dậy, “Lớn thế này rồi còn sợ chó.”
“Cô chạy còn nhanh hơn tôi.”
“...” Trì Gia không lời nào để nói, vừa mới nãy nếu không phải do nàng kéo Cảnh Nhuế chạy, Cảnh Nhuế cũng không ngã đến mức trẹo chân, “Ai làm chị đi giày cao gót cơ!”
Cảnh Nhuế chậm rãi dịch bước chân, vẫn đau.
“Còn có thể đi không?” Trì Gia nhìn chằm chằm vào chân Cảnh Nhuế, trong lòng vẫn nhịn không được mắng, ra ngoài chơi mà cũng xui thế sao? Bình thường đi giày cao gót đã vất vả, càng miễn nói khi trật chân.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, đơn giản không đi nữa, nói, “Đi không được, cô cõng tôi đi.” Trì Gia liếc nhìn Cảnh Nhuế, “Có phải chị cố ý hay không?”
“Cô không kéo tôi, tôi có thể tự ngã sao?”
Trì Gia lại oán giận hai câu, phân vân một lúc, nàng ném túi thuốc trong tay cho Cảnh Nhuế cầm, tâm không cam tình không nguyện mà cong so đứng trước mặt Cảnh Nhuế, “Lên đi.”
Cảnh Nhuế nhìn tấm lưng thon gầy của Trì Gia, ngẩn người, vừa nãy cô chỉ là nói giỡn mà thôi, không nghĩ rằng Trì Gia thật sự muốn cõng. Đã có phục vụ như vậy, cô cũng không khách khí nữa...
Về khách sạn đại khái không đến mười phút, Cảnh Nhuế rất nhẹ, Trì Gia cõng cũng không lao lực. Dẫm lên con đường lát đá xanh đã cũ, nàng cõng Cảnh Nhuế đi qua phố cổ, bước chân thong thả.
Cảnh Nhuế ghé vào trên lưng của Trì Gia, này cũng giống một kiểu ôm khác, tư thế vô cùng thân mật. Cô rũ mắt nhìn gương mặt Trì Gia, thấy bộ dáng nghiêm túc kia, Cảnh Nhuế nhìn hồi lâu, có chút thất thần.
Vừa lúc gặp một đôi tình nhân đang đi tới, nam cõng nữ, Trì Gia đột nhiên cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế như vậy, cũng đặc biệt giống một đôi. Có chút ái muội.
Gió đêm vùng núi thổi đến làm con người ta thực thoải mái, cũng làm rối tóc Trì Gia, Cảnh Nhuế thay Trì Gia vén lên, hỏi, “Tôi có nặng không?”
Trì Gia không hề nể mặt, khoa trương nói, “Vô cùng nặng.”
“Có biết vì sao lại thế không?”
Trì Gia không để ý Cảnh Nhuế, tiếp tục đi.
Cảnh Nhuế cười ghé đến bên tai Trì Gia, “Bởi vì ngực tôi to hơn cô.”
Trì Gia: “...”
Lại chọc vào chỗ đau của mình, có ngực thì ghê gớm? Trì Gia trong lòng thừa nhận hồ ly tinh đủ đầy đặn, nhưng ngoài miệng tuyệt không thỏa hiệp, “Cô cũng chỉ có thế, tôi cũng không phải là chưa từng sờ...”
Một câu còn chưa nói xong, Trì Gia lâm vào trầm mặc, các nàng nói cái đề tài này, có chút không thích hợp.
Cảnh Nhuế nhìn thấy gương mặt Trì Gia thoáng chốc đã phiếm đỏ. Cô còn tưởng rằng da mặt Trì Gia còn dày hơn cả tường thành, kết quả đêm đó cô mới trêu chọc Trì Gia có chút, mặt Trì Giá đỏ như táo chín.
Lại nghĩ tới đêm đó, không sao quên được.
Cảnh Nhuế nhịn không được dùng ngón tay lành lạnh cọ nhẹ trên mặt Trì Gia, không những không hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nóng.
“Chị làm gì thế...” đầu ngón tay đối phương nhẹ nhàng chạm đến gương mặt mình, Trì Gia trong lòng tê tê dại dại, đặc biệt các nàng còn dựa gần như vậy, Cảnh Nhuế vừa chạm vào nàng, nàng bắt đầu khẩn trương không được tự nhiên. Hồ ly tinh lại trêu chọc nàng...
Cảnh Nhuế dùng hai tay ôm lấy cổ Trì Gia, nhẹ giọng hỏi, “Cô nghĩ gì mà mặt đỏ như thế?