- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
- Chương 14
Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
Chương 14
Cầm di động, Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời nhìn về phía đối phương.
Lúc này ở cửa quán bar, chỉ có hai người bọn họ đang đứng.
Rõ ràng, người Trì Gia hẹn ra chính là Cảnh Nhuế.
Sau khi sự xấu hổ qua đi, Trì Gia chuẩn bị chuồn êm.
Vừa rồi ở toilet, nàng có chết cũng không thừa nhận nói với Cảnh Nhuế, kết quả lại ở app kết bạn les hẹn Cảnh Nhuế.
Nàng và hồ ly tinh này là phải có “nghiệt duyên” sâu cỡ nào vậy, chỉ chơi cái app kết bạn đều có thể match được với nhau?
Cảnh Nhuế đứng ở tại chỗ, cẩn thận nghĩ về chuyện này, nhìn Trì Gia cười.
Nụ cười này, thật là muôn vàn hàm nghĩa.
Trì Gia thoáng nhìn thấy Cảnh Nhuế cười, cả người không được tự nhiên, trong đêm nay, tất cả mặt mũi đều bị chó ăn mất rồi.
“Trì Gia...” Thấy Trì Gia xoay người, Cảnh Nhuế gọi nàng lại.
Trì Gia không quay đầu lại, lúc này còn không đi, chờ họ Cảnh kia đến trào phúng nàng?
Cổ tay bị người ta bắt được, Trì Gia nhắm mắt, lúc này xấu hổ dâng đến cực điểm. Cảnh Nhuế đi đến trước mặt Trì Gia, ngăn trước nàng, “Không phải đang đợi tôi sao? Đi cái gì chứ?”
“Tôi còn có việc...” khi Trì Gia nói dối, lần sau càng giả hơn lần trước.
Cảnh Nhuế tiến thêm một bước gần lại phía Trì Gia.
Lưng Trì Gia đã chạm tường, không đường trốn chạy.
“Chỗ nào của tôi kém hơn người phụ nữ khác hả?” Cảnh Nhuế tới gần Trì Gia, hỏi, “Diện mạo hay là dáng người?”
Bất kể là diện mạo hay là dáng người, hồ ly tinh đều là cực phẩm, Trì Gia chưa từng phủ nhận điểm này.
Lại là hương khí quen thuộc, Trì Gia không cẩn thận nhìn thẳng vào đôi mắt Cảnh Nhuế, trái tim nhảy bình bịch. Tâm trí nàng bắt đầu nghĩ linh tinh, nghĩ về nụ hôn sâu của hai nàng lại khiến nàng cảm thấy thẹn.
“Chị đừng hiểu lầm, tôi... chỉ là tò mò mà thôi.” Trên thực tế, Trì Gia thật là bởi vì tò mò, nhưng khi nói ra, luôn có loại cảm giác nói không rõ mà chột dạ, giống như nhiều năm trong cũi, một chân đá văng cửa ra ngoài.
“Rất nhiều chuyện, đều là từ tò mò bắt đầu.” Cảnh Nhuế mặt đối mặt trò chuyện với Trì Gia, đột nhiên tiến đến bên tai đối phương, nói nhỏ, “Tỷ như, vạn nhất cô cũng tò mò cảm giác lên giường với phụ nữ, vậy phải làm sao bây giờ?”
Giọng cô thực gợi cảm, đặc biệt là lúc hạ giọng. Trì Gia nghe, mà lòng như bị gãi nhẹ vào vị trí mềm mại nhất.
Hơi thở mang theo mùi hương ấm áp quấn quýt sau tai Trì Gia, mặt Trì Gia hơi hơi phiếm đỏ.
“Ha ha ha, không đùa cô nữa...” Cảnh Nhuế không cấm nở nụ cười, cô vươn tay dùng mu bàn tay khẽ vuốt trên gương mặt Trì Gia, nóng thật sự, “Trì tiểu thư vậy mà cũng đỏ mặt, thật hiếm thấy.”
“Cảnh Nhuế! Chị câm miệng cho tôi!!!” Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế cười càng lớn hơn, Trì Gia đỏ mặt “quát giận” như vậy, có cảm giác như trẻ nhỏ giận dỗi.
“Tôi phát hiện cô, kỳ thật cũng rất đáng yêu.” Cảnh Nhuế cẩn thận đánh giá Trì Gia. Trì Gia trợn trắng mắt.
“Đi thôi, chúng ta đã lâu rồi không uống rượu cùng nhau.” Cảnh Nhuế tính tính, giống như đã hơn nửa tháng, nàng đi quán bar N không ít lần, phát hiện dường như Trì Gia không đến hát nữa.
Trì Gia chết trân tại chỗ, do dự mà không nhúc nhích.
“Cô buổi tối ra ngoài, còn không phải là muốn uống rượu sao? Tôi uống với cô.”
Sau khi bị Cảnh Nhuế kéo một cái, Trì Gia mới bước vào quán bar với cô. Cũng chỉ là đổi quán bar uống rượu mà thôi, chẳng có gì cả.
Hai người phụ nữ dán thân vào nhau nhảy múa, hôn nhau, ở nơi này quá thường thấy. Cảnh Nhuế đổ hai ly rượu, đưa qua một ly cho Trì Gia, “Cảm giác thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ chưa?”
“Chẳng có gì đặc biệt cả...” Trì Gia uống rượu, chậm rãi nói.
Cảnh Nhuế cũng thích đến quán bar N hơn, nghe hát bên đó, hay hơn ở đây.
“F*ck...” Trì Gia cũng không hiểu, rõ ràng nàng chán ghét Cảnh Nhuế như vậy, sao lại cứ thích cùng người phụ nữ này uống rượu cơ chứ?
Cảnh Nhuế từng ly từng ly một chạm cốc với nàng, “Đừng uống quá nhiều, cẩn thận say.”
“Tôi không có yếu như vậy.” Trì Gia cảm thấy hôm nay cần phải buông thả bản thân một chút, làm Cảnh Nhuế biết đến tửu lượng của nàng, đỡ phải mỗi lần uống rượu Cảnh Nhuế đều xem thường nàng.
Không bao lâu, một T soái đến gần tìm Cảnh Nhuế, nói muốn cùng uống rượu với cô. Cảnh Nhuế kéo bàn tay Trì Gia lại, chính là kiểu mười ngón đan vào nhau, cười đến ngọt ngào, “Xin lỗi, bạn gái tôi sẽ ghen.”
Trì Gia: “...”
Chờ người nọ đi rồi, Trì Gia gấp không chờ nổi tránh khỏi đôi tay của Cảnh Nhuế, “Chị lại lợi dụng tôi.”
“Cô cũng không muốn cứ có người lại đây quấy rầy phải không?”
Làm bộ hoa đã có chủ, đúng là phương pháp hay. Trì Gia lé mắt nhìn nhìn, “Người vừa rồi rất đẹp trai, sao chị lại từ chối?”
“Không phải kiểu tôi thích.”
Lại là những lời này.
Trì Gia chống cằm hỏi, “Vậy kiểu chị thích là như thế nào?”
“Ừm... tôi thấy đêm nay cô cũng rất không tệ.” Cảnh Nhuế cũng chống cằm nhìn Trì Gia, ánh mắt đi chuyển từ mặt nàng xuống đến ngực.
Đôi mắt Trì Gia sắc nhọn, “Mắt chị để đi đâu đấy...”
Cảnh Nhuế đột nhiên nghiêm túc hỏi Trì Gia, “Muốn bóp hết cũng dễ nhỉ?”
“Cảnh Nhuế!!!!” Trì Gia chỉ thiếu mỗi đập bàn, nàng thừa nhận sự nghiệp tương lai của mình ở trước mặt Cảnh Nhuế, nhiều lắm cũng chỉ là cái bóng, nhưng cái từ “bóp hết” này đã chọc vào chỗ đau của nàng.
Lại giận.
“Ha ha ha...” Cảnh Nhuế cười đứng dậy, nắm chặt tay Trì Gia, “Qua bên kia chơi.” Cùng nhau uống rượu, cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau high.
Đã lâu rồi, Trì Gia không cười đến điên dại như vậy.
Nàng nhảy không tệ, cũng từng ở câu lạc bộ đại học chơi mấy năm, quán bar, hộp đêm gì đó tuyệt đối có thể ứng phó, tỉ lệ quay đầu đạt điểm tuyệt đối. Có thân hình lại có khuôn mặt, Trì Gia vừa bước ra ngoài từng hoành, là từ trước giờ cũng không thiếu vận đào hoa.
Ánh mắt Cảnh Nhuế vẫn luôn lưu luyến đặt trên người Trì Gia.
Không biết từ khi nào, ở trong đám đông, hai người càng dựa càng gần, cuối cùng cứ như dán lại bên nhau.
Khi Trì Gia thoải mái cười rộ lên, sẽ kéo theo người khác bất giác cũng cười theo.
Hồ ly tinh cười rộ lên cũng thật đẹp mắt, Trì Gia nhìn mặt Cảnh Nhuế, dưới hoàn cảnh ồn ào như này, vậy mà còn có thể thất thần.
Phía sau lưng bị người xô đẩy một phen, Trì Gia nghiêng thân về phía trước, nàng và Cảnh Nhuế vốn dĩ đã tựa gần, hiện tại lại càng thân mật khăng khít.
Trì Gia và Cảnh Nhuế đều nhìn đối phương, để cho thân thể dán lại bên nhau, ai cũng không chịu lùi một bước.
Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, nhưng hai người đều từ từ yên lặng, mặt kề mặt thật gần, môi kề môi như thể sắp hôn đối phương.
Hít ngửi mùi hương, ánh mắt Trì Gia mê ly, có chút say mê, muốn sát gần đến cổ đối phương để ngửi.
Cảnh Nhuế duỗi tay ôm Trì Gia, như thật sự là một đôi tình nhân, tình tứ ôm nhau. Động tác này, Trì Gia không cự tuyệt.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, môi đỏ mê người, Trì Gia mau quên phải hô hấp làm sao, thật rối loạn.
Cảnh Nhuế vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt Trì Gia như thế, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng khẽ thổi qua má.
Giây tiếp theo, khi ánh đèn tối đi, Trì Gia và Cảnh Nhuế giường như là đồng thời hôn lên môi đối phương.
Du͙© vọиɠ và xúc động theo tiếng nhạc kịch liệt phát ra, đôi môi một khi chạm nhau, không còn có thể quay lại.
Ấm áp mà ngọt lành, tinh tế lại triền miên.
Trì Gia hôn Cảnh Nhuế, càng hướng vào trong lòng ngực cô cọ xát, hé môi, cướp lấy hương khí càng nhiều của đối phương.
Thích, giường như hôn không đủ.
Trì Gia chủ động, khiến Cảnh Nhuế nhắm mắt lại cho nàng càng nhiều đáp lại.
Lần thứ ba, so hai lần trước càng hưởng thụ, bởi vì hai người đều càng ra sức.
Không gian quán bar kín mít có chút ngột ngạt, càng miễn bàn hai người thân mật như vậy.
Hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Trì Gia buông lỏng môi Cảnh Nhuế, thế nhưng vẫn muốn.
Cảnh Nhuế ôm khuôn mặt nàng, vừa muốn tiếp tục, lại bị Trì Gia nắm tay, lôi kéo ra khỏi quán bar.
Đi ra quán bar, Trì Gia mang Cảnh Nhuế đến một góc đường cũng có tính ẩn nấp. “Làm sao vậy...”
Trì Gia không có trả lời, đỏ mặt, nàng đè Cảnh Nhuế ở trên tường, nghiêng đầu qua tiếp tục hôn sâu với đối phương. Nàng cảm thấy đêm nay mình bị điên mất rồi, nếu đã điên, thì cứ điên tiếp đi.
Đêm dài, góc đường vắng người, trong góc tối an tĩnh, hai bóng người triền miên bên nhau, thâm tình ôm hôn.
“Ưʍ...”
Tiếng rên khẽ khàng cùng tiếng thở dốc, lúc có lúc không.
Trì Gia thích ở hoàn cảnh an tĩnh, khi các nàng hôn môi, nghe được hồ ly tinh phát ra thanh âm như vậy, “Ưʍ...”
“Cô uống say.” Cảnh Nhuế thở phì phò.
“Không có” Trì Gia còn chưa đã thèm mà nhìn chằm chằm môi Cảnh Nhuế, “Vừa rồi chị mới lại lợi dụng tôi, tôi cũng muốn lợi dụng lại...”
Cảnh Nhuế cười ôm sát eo Trì Gia, “Được~.”
Lại là một nụ hôn nồng nhiệt.
Cảnh Nhuế cả người đều bị Trì Gia hôn tê dại, cô sờ sờ gương mặt Trì Gia, “Cục cưng, chúng ta đi khách sạn...”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
- Chương 14