Nửa đêm yên tĩnh, Jennie vẫn còn ngủ, Jisoo đứng dậy mặc y phục, ngày mai thành thân không nên ở lại Kim Thanh cung, lúc gần đi Jisoo cúi xuống hôn nhẹ lên môi Jennie, không ngờ nàng tỉnh lại, vẻ mặt lười biếng hỏi: " Ngươi phải đi? "
Jisoo gật đầu, mặc dù còn chưa tới nửa ngày nữa các nàng sẽ bái đường thành thân, nhưng giờ phút này trong lòng không nở rời xa
" Ta tiễn ngươi " Jennie giở chăn gấm đi ra
" Bên ngoài trời lạnh " Jisoo thấy nàng mặc đồ mỏng manh liền đem áo choàng cởi xuống thay nàng phủ thêm
Cung nhân trực đêm muốn theo Jennie để hầu hạ nhưng nàng không cho
Con đường thật dài, gió lạnh xuyên qua, đèn lòng trên tường bị thổi làm lắc lắc, hai người cùng nhau không cảm thấy rét lạnh lắm, nắm chặt tay đi chậm rãi
" Nàng còn nhớ nơi này không? " Jisoo đột nhiên hỏi
Jennie khó hiểu, nàng ở trong cung hơn mười năm nay, đi qua nơi này không biết bao lần rồi, tất nhiên là nhớ
" Có một lần ta đã làm sai chuyện, bị hoàng huynh phạt ở đây, vừa vặn nàng đi ngang qua, sau đó hạ kiệu hỏi một phen, biết ta lỡ tay làm chết một con mèo cưng của Quý phi, lại bị phạt quỳ cả ngày, liền cho ta đi về trước, sau đó tìm hoàng huynh giải thích dùm ta "
Jennie nhớ rõ chuyện này, không phải bởi vì Jisoo mà là khi đi tìm Hoàng thượng, thì nàng đường đường là Hoàng hậu lại bị Quý phi hung hăng chế ngạo một phen, nói nàng là chuyện không liên quan gì cũng xen vào
" Nàng cũng biết, ngày đó ta canh trong này nửa tháng, muốn gặp lại nàng lần nữa, đáng tiếc không có cơ hội "
Jennie quay đầu nhìn y một cái, lại nhìn về phía trước, giống như nhìn thấy một Hoàng hậu bị thất sủng cùng một Hoàng tử đang bị phạt tại đây vô tình gặp nhau, trong lúc nhất thời nổi lên thương hại mà ra tay tương trợ, lại bị Jisoo cho rằng ân huệ nhớ kỹ nhiều năm như vậy, Jennie nhẹ giọng nói: " Đúng là đồ ngốc, nếu muốn gặp ta, ngươi đi Kim Thanh cung là được "
" Sao lại không, mà nàng toàn đóng cửa không chịu gặp người ngoài thì có "
Jennie nhớ lại lúc vô tình trước kia, hơn nữa khi đó quả thực cũng có nhiều điểm không tiện. Nào giống như sau khi tiên hoàng băng hà, Jisoo ỷ vào quyền cao chức trọng ở hậu cung hoành hành
Hai người lại yên lặng đi qua một đoạn đường, nhanh chóng đã đến cuối đường, Jisoo nắm lấy tay Jennie nói ra lời trong lòng: " Jen nhi, rõ ràng chúng ta sẽ thành thân, vì sao trong lòng ta vẫn cảm thấy không an tâm? "
Ngược lại Jennie lại thản nhiên, khuyên nhủ: " Đừng nghĩ nhiều nữa "
" Jen nhi, ngàn vạn lần nàng không thể đổi ý " Jisoo ra ngoài được một đoạn xa, quay đầu lại nói
Jennie cho y một nụ cười trấn an
______
Cảnh Vương ủy vào quyền cao chức trọng, ép Hoàng thượng phải gả Thái hậu cho y, làm rối lσạи ɭυâи thường, rối loạn triều cương.
Kim thủ phụ dẫn đến mười đại thần, liên tiếp ba người cũng không rời khỏi Triêu Huy điện. Tấu chương một đạo lại một đạo đưa vào, đáng tiếc như đá chìm vào đáy biển. Đúng chính ngọ đội đón dâu của Cảnh Vương sẽ tiến vào cung, nếu không nghĩ ra biện pháp, thì không vãn hồi được nữa
" Kim đại nhân, nếu ngăn cản không được, hạ quan sẽ từ quan hồi hương, từ nay về sau bất nhập con đường làm quan " Nói chuyện chính là Park Chanyeol Vương Sinh, người này tính cách ngay thẳng, là trụ cột của triều đình, cũng là cánh tay trái của Kim đại thủ phụ
" Hạ quan cũng không thể dễ dàng khoan nhượng, không bằng nhắm mắt làm ngơ " thái phó Tự Khanh Hồ cũng đứng ra nói
Đi theo lại có mấy đại nhân phụ họa
Kim đại học sĩ lòng nóng như lửa đốt, làm sao nghe người bên ngoài nhắc nhở. Nhiều ngày ông đã trái lo phải nghĩ, đã nghĩ tới một cái đập nồi dìm thuyền, chính là không nghĩ đến, dù sao đó cũng là nữ nhi của mình. Hiện tại vô cùng cấp bách, Kim đại học sĩ vẫn sượng mặt quyết tâm, ông muốn gặp nữ nhi một lần, ít nhất muốn biết tâm ý của nhi nhi ông như thế nào, nhưng mà rinh binh vây kín hoàng cung, một cánh cổng cũng giữ chặt, làm sao ông vào gặp Jennie được
Đang suy nghĩ kế sách, một thanh âm to từ xa truyền đến: " Kim đại nhân! "
Tất cả mọi người theo tiếng gọi quay đầu lại, chỉ thấy Chang Wook một thân quân trang, cưỡi ngựa cao to đến, ở phía sau hắn lính đông nghìn nghịt ước chừng có mấy ngàn người, thuần một sắc áo giáp trường nâu, thắt lưng thẳng tắp, bước đi vững vàng, khí thế hừng hực tiến tới
Mọi người nhận ra binh lính dũng mãnh này đúng là kỵ binh thiện chiến của Chang Wook
Chang Wook cưỡi ngựa tới trước, nhảy xuống ngựa, chỉnh lại mũ giáp, hướng Kim thủ phụ ôm quyền nói: " Mạt tướng đến trễ, làm cho đại nhân đợi lâu "
Người bên ngoài còn nói Ji tướng quân cùng Kim thủ phụ hẹn gặp nên đến đây, căn gián thì được chứ đâu có võ gián như thế này, lại thầm khen Kim thủ phụ gừng càng già càng cay, bị sự trung tâm mà thuyết phục. Chứ không biết rằng Kim đại nhân nhìn thấy Chang Wook gióng chống khua chiêng đến, trong lòng âm thầm kêu khổ, làm như thế chỉ sợ dù có thành công thì cũng là kết cục cá chết lưới rách. Đương Kim Thái hậu dù sao cũng là hòn ngọc quý trên ray ông
Kim đại học sĩ dẫn Chang Wook qua một bên hỏi: " Kỵ binh dũng mãnh của ngươi sao lại vào thành? " Cảnh Vương không phòng ngừa có biến, sớm dùng trọng binh thủ thành, kỵ binh dũng mảnh của Chang Wook lại anh dũng thiện chiến, nhưng cũng không đánh lại mấy vạn đại quân của Cảnh Vương
" Sáng sớm Thái hậu không ở trong cung, mạt tướng li sợ xảy ra biến cố, đã lấy danh phận đem kỵ binh dũng mãnh điều vào nội thành, không nghĩ dùng tới, bất quá Vương gia khư khư cố chấp, mạt tướng như đại nhân giống nhau, không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi Vương gia y còn cưỡng ép Hoàng thượng, bảo hộ Hoàng thượng là chức trách của mạt tướng "
" Lần trước Cảnh Vương gặp chuyện cò liên quan đến ngươi? " Kim đại học sĩ vuốt râu trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói
" Mạt tướng chính là phụng mệnh làm việc " Chang Wook không có phủ nhận:
" Hai vị Kim đại nhân cùng mạt tướng giống nhau, cũng là thân bất do kỷ "
Kim đại nhân biến sắc, không nghĩ tới hai đứa con ông cũng tham dự trong đó, khó trách Hoàng thượng có thể tin vào mấy lời gièm pha, nếu ông không đoán sai, Taehyung và Taehee nhất định còn phá cờ hiệu của ông, nhìn thoáng qua Chang Wook, người này lòng dạ không ngờ lại thâm sâu như thế, trước kia thật sơ ý, như vậy hiện tại Chang Wook chính là kẻ có động cô chiếm ngôi vị lớn nhất
Kim đại nhân bất động thanh sắc, trong lòng có một phen suy nghĩ, trầm giọng hỏi: " Ngươi chuẩn bị như thế nào? "
" Toàn bộ nghe đại nhân phân phó "
Ông hiểu được ý tứ Chang Wook, vô luận thành công hay không, đều phải cái tội dẫn binh tác loạn kinh thành, Chang Wook muốn cho ông nhận trách nhiệm này, ông tất nhiên không sợ nhận tội, bất quá cũng không muốn xảy ra trường hợp xung đột vũ trang, ông chỉ nghĩ muốn ngăn cản chuyện hoang đường Thái hậu bị gả đi. Chang Wook tiến vào thành thật ra cũng có thể giúp ông, nhân tiện nói:
" Tốt lắm, ngươi đi an bài một chút, lão phu muốn vào cung gặp Thái hậu "
Chang Wook sửng sốt, nhắc nhở ông:
" Hoàng thượng giờ phút này còn tại Cảnh Vương phủ " Ý hắn muốn tới Cảnh Vương phủ cứu giá trước
Ông như thế nào không biết, nói: " Nếu như có thể khuyên nhủ Thái hậu là tránh được việc xung đột vũ trang "
" Hiện giờ tình thế cấp bách, Thái hậu hiển nhiên bị dộng " Chang Wook không cho là đúng
" Lão phu đều có chủ trương "
Chang Wook vô pháp, chỉ có thể lĩnh mệnh
Thị về giữ cửa nhìn Chang Wook bày binh bố trận, thì sớm đã cho người báo cáo với Cảnh Vương, mặt khác cũng phái người đi nói cho Thái hậu, không để Chang Wook làm khó dễ, thị vệ đã được Thái hậu truyền khẩu dụ thỉnh Kim đại nhân cùng Chang Wook tướng quân vào cung gặp mặt
Kim đại nhân vô tâm mà bước vào, Chang Wook lại do dự. Kỵ binh không thể vào cung, chỉ sợ mắc bẫy của Cảnh Vương. Kim đại nhân quay đầu lại không thấy Chang Wook, đoán được hắn trong lòng cố kỵ, dặn dò hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ
Jennie mặc thường phục ở chính điện chờ, thấy phụ thân một mình tiến đến, cảm thấy sáng tỏ, cho tỳ nữ hai bên lui xuống, thỉnh phụ thân ngồi vào ghế, nói:
" Cha, nơi này chỉ có hai phụ tử ta, có chuyện gì người cứ nói thẳng "
" Thần khẩn cầu Thái hậu lấy đại cục làm trọng " ông lại trịnh trọng hành lễ, rồi sao đó nói
Jennie tiến len đưa tay nâng ông dậy, nói: " Tình cảnh của nữ nhi không phải cha không biết, nếu nữ nhi có thể làm chủ, mấy ngày nay sẽ không trốn tránh người, làm cho người ở ngài trời gió lạnh chịu khổ "
" Nương nương, nếu tâm ý kiên định, nói vậy Cảnh Vương cũng không thể ép buộc"
" Ý của cha là muốn nữ nhi lấy cái chết để chứng minh sao? " nữ nhân nhạy cảm, Jennie nghe xong liền hiểu
Ông thần sắc thương cảm, nhưng không có phỉ nhận
" Trong cảm nhận của cha, sống chết của nữ nhi không bằng một mỹ danh "
Ông giật mình nhìn nàng, chính mình đối với triều đình là một lòng hết sức chân thành nhưng lại bị nói thành đồ hu danh
" Chẳng lẽ không đúng sao? Người chưa từng suy nghĩ cảm nhận của nữ nhi "
" Quân mệnh khó cãi, thần không thể cự tuyệt sự thật, chỉ tại Thái hậu không sinh ra ở thường gia "
Jennie cười khổ, nàng so với ai khác đều rõ phụ thân đối triều đình đã đến mức ngu trung, nhiều lời vô ít, không hề cãi cọ, chỉ tỏ rõ lập trường nói: " Khiên cha thất vọng rồi, vì Lẫm nhi, nữ nhi không thể làm khác được " nàng đã không phải tiểu cô nương hơn mười năm trước bị người ta sắp đặt
" Đúng là vì Hoàng thượng mới không tẩy sai một bước này, nếu ngươi chịu gả cho Cảnh Vương, tương lai nhất định hậu loạn vô cùng "
Tất cả Jennie đều nghĩ qua, nhưng đã tới bước này, sẽ không quay đầu lại
" Triệu phụ thân vào là muốn người khuyên nhủ Ji tướng quân, đây là việc của ai gia, không cần một ngoại nhân như hắn nhúng tay "
____________