*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Jennie vẫn luôn muốn nhìn Jisoo mặc nhung trang tiêu soái như thế nào, nhưng đến khi có một ngày thật sự như vậy thì hoàn toàn là chuyện khác. Trừ bỏ áp lực ra thì còn có những suy nghĩ không cách nào hình dung, nào còn có nhàn hạ thoải mái thưởng thức
Nàng từng hy vọng tên Jisoo chán ghét này biến mất, lại đã quên từ khi nào thì bắt đầu tiếp nhận Jisoo, hơn nữa cho phép một tấc lại tiến một thước chiếm cứ lòng nàng, chờ nàng phát giác, tâm đã không còn của mình nữa
" Nương nương, đã đến trưa rồi " hongju
Jennie có tai như điếc, nhìn bệ cửa sổ xuất thần
" Vương gia đi....không biết khi nào thì
về "
Jennie vẫn như cũ thờ ơ
" Nương nương nếu không đi, chỉ sợ Vương gia sẽ thất vọng " kỳ thật nàng càng sợ chính chủ tử mình hối hận
Jennie cuối cùng có phản ứng, đứng thẳng thân mình, thản nhiên nói:
" Hoàng thượng tới chưa? "
" Đã đi rồi, cùng Thái hoàng thái hậu mang theo văn võ bá quan sáng sớm liền đi tế đàn "
" Vậy được rồi, ai gia hơi mệt chút, ngươi lui xuống trước đi "
Hongju đành phải đi ra ngoài đóng cửa lại
Jennie lấy đàn cổ ra hồi lâu chưa từng đàn, chỉ cầm huyền, hơi thở mùi đàn hương ngâm khẽ:
" Hoa giống như y, liễu giống như y, hoa và dương liễu thanh xuân nhan biệt ly, cuối đầu song lệ thùy, Trường Giang đông, Trường Giang tây, hai bờ sông uyên ương hai nơi phi, gặp lại biết bao lâu "
Ngoài cửa hongju khẽ thở dài
_____
Đã tế đàn xong, Jisoo như trước đợi đến muốn gặp mỹ nhân, nghĩ đến Jennie chỉ là nói thôi, nhưng thật không đến tiễn y, chẳng sợ rất xa thấy nàng một mặt cũng tốt, Jennie cố tình như thế nhẫn tâm, hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ trước mặt, chỉ có thể đêm mất mát dấu ở trong lòng
Nơi sân thương cấm hai mặt lớn soái kỳ, một mặt tú " Sở ", một mặt tú " Cảnh ", đón gió phấp phới, hoàng vạn hàng nghìn tướng sĩ thuần sắt chiến phục, kỵ binh ở phía trước, bộ binh ở phía sau, khí thế bàng bạc, tại kia vạn nhân trung ương, một con ngựa to phá lệ bắt mắt, chỉ thấy người trên lưng ngựa mặc kỳ lân ngân giáp, đầu đội cửu khúc ngân khôi, cầm trong tay hồng anh trường mâu, dáng người mạnh mẽ, vẻ mặt túc mục, không giận mà uy
Kim Du Lẫm vì mẫu hậu nên hắn ghét hoàng thúc, nhìn Jisoo như vậy vẫn nhịn không được mà sùng bái, ở trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó hắn cũng giống như hoàng thúc, làm cho mọi người chân chính thuần phục hắn
Những lời cần nói Jennie sáng sớm đã dạy hắn, Du Lẫm dần trưởng thành nên dần có đế vương khí độ, thanh âm dù còn trẻ con, lại khẳng khái gạn đυ.c khơi trong, rất ủng hộ quân tâm, trước đem Bắc Xuyên vương phê phán, đem Jisoo khen ngợi, cuối củng bưng một chén rượu tự mình đưa đến trước mặt Jisoo, Jisoo nhảy xuống ngựa tiếp nhận, Du Lẫm nâng chén nói:
" Trẫm đại diện Đại Sở con dân kính hoàng thúc, hy vọng hoàng thúc sớm tiêu diệt phản tặc, chiến thắng trở về! "
Trừ bỏ tân hoàng đăng cơ ngày đó, Jisoo chưa từng quỳ trước mặt Du Lẫm, giờ khác này không do dự, quỳ một gối xuống đất, đem rượu trong chén uống một hơi cạnh sạch, cất cao giọng nói:
" Tạ ơn Hoàng thượng! "
Đã là buổi trưa, Jisoo hướng Thái hoàng thái hậu bái biệt, sau đó không hề lưu luyến bước lên lưng ngựa, giơ mã tiên, lớn tiếng nói: " XUẤT PHÁT! "
Đầu tàu gương mẫu, tướng sĩ theo sát, thanh thế mênh mông cuồn cuộn
Cùng Jisoo đồng dạng thất vọng còn có một người, thân là tiêu phong Lisa cũng không thấy Chaeyoung đâu
" Hongju, chuẩn bị ngựa! "
Jennie đột nhiên từ trong phòng lao ra, ngay cả y phục cũng không đổi, một thân phượng bào, trên đầu đội chuỗi ngọc, đoan trang đẹp đẽ quý phái Thái hậu nương nương
Hongju đã đoán được thế nào nên sớm chuẩn bị tốt hết thảy, vào phòng cầm kiện ao choàng cấp Jennie phủ thêm:
" Nương nương, mời theo nô tì "
Chủ tớ hai người kỵ một con ngựa chạy vội ra hoàng cung
Đội ngũ dù xuất thành hai canh giờ, bất qua nhiều người cước trình tự nhiên chậm, hơn nửa canh giờ Jennie liền vượt qua, nhưng không tiến lên cùng Jisoo nói lời từ biệt, mà là mang theo hongju lên một tòa thổ khâu, ở trong đám người tìm được Bạc Mã tướng quân
" Nương nương đã đến đây rồi vì sao không gặp Vương gia? " hongju biết nàng trong lòng vội vàng, bằng không sẽ không giục ngựa không ngừng chạy, ngay cả cơ hội thở đều không có, nàng tự phụ thân mình chưa từng như thế mệt nhọc
Jennie lắc đầu, từ từ nói: " Y là chủ soái, bao nhiêu người thân gia tính mạng giao phó cho y, đối đầu kẻ địch mạnh, có thể nào dùng tư tình trói buộc y? "
Hongju không thể lý giải, chỉ nâng Jennie, một đường theo đội ngũ, thẳng đến nhìn không thấy bóng người mới dừng lại
Jennie giống như trong nháy mắt mất khi lực, ngã ngồi trên mặt đất, hongju vội vàng đỡ nàng, Jennie huống nàng phát tay: " Để ta ngồi một mình " nhìn phương hướng người đi xa, bắt đầu trở nên mơ hồ
Mắt thấy thời gian không còn sớm, hongju kiên trì tiến lên khuyên Jennie hồi cung, hiện giờ Cảnh Vương không ở bên nương nương, an toàn nương nương liền trên vai nàng, tự không dám làm lỗi, hoàn hảo Jennie không phát cáu, rốt cuộc trước khi Mặt Trời lặn hồi cung, Thái hoàng thái hậu đã ở Kim Thanh cung chờ thật lâu
Jennie không kịp thay y phục, chỉ có thể một thân chật vật đứng trước mặt bà
Bà thấy nàng hai mắt đỏ bừng, y phục còn dính bụi đất, hiểu được đại khái:
" Đi đổi xiêm y trước, ai gia có chuyện muốn nói với ngươi "
Trời không trăng nên có thêm hai đèn lòng, Jennie cùng bà ở trong hồ tiểu đình mặt đối mặt mà ngồi
" Không biết mẫu hậu tìm thần thϊếp có việc gì? "
Bà đem điểm tâm đẩy đến trước mặt Jennie :
" Nghe nói từ sáng tới giờ ngươi chưa an gì, Soo nhi đã đi rồi, ngươi đói tổn hại thân mình, y biết sẽ không vui "
Jennie rũ mí mắt xuống, trầm mặc một hồi lâu sau, cầm miếng điểm tâm cho vào miệng
" Ta vẫn tưởng Soo nhi nhất sương tình nguyện, nhìn đến ngươi bây giờ, ta đã hiểu lầm " kỳ thật bà muốn tìm Jennie khởi binh vấn tội, người ngoài không biết, bà làm mẫu thân có thể nào không biết nữ nhi, Soo nhi lúc gần đi không thấy Jennie mà thất vọng cô đơn, bàn thấy mà đau lòng
" Mẫu hậu không trách thần thϊếp lẳиɠ ɭơ sao? " mặc kệ lý do gì, cũng không thay đổi được nàng nhất nữ đó nhị phu chuyện thực
" Ngươi nếu muốn nghe lời trong lòng ta thì ta liền nói cho ngươi biết, đến hiện tại ta cũng không chấp nhận ngươi cùng Soo nhi một chỗ "
Jennie dự đoán được như thế,lại xả ra một tia cười khổ, chớ nói người ngoài, ngay cả chính nàng đều như thế, nàng Jisoo cùng đoạn nhân duyên này là hai chuyện khác nhau, nói đến nàng hay là đang ý ánh mắt thế tục
" Bất quá! Từ sau Soo nhi với ngươi cùng một chỗ, ta chưa thấy Soo nhi như thế vui vẻ "
Jennie ngẩng đầu nhìn bà
" Soo nhi từ nhỏ nữ phẫn nam trang mang mặt nạ làm người, trong đó khổ sở, miệng y tuy không trách ta, nhưng ta biết lòng y là hận ta. Soo nhi từng hỏi ta
"
mẫu hậu, người nói ta nam nhân không giống nam nhân, nữ nhân không giống nữ nhân,ta liều mạng này đó là vì cái gì? Ta sống trên đời này là vì cái gì? ". Ta không thể đáp giải, chỉ có thể cùng y nói, mẫu hậu nhất định sẽ làm cho ngươi khôi phụ nữ nhân. Soo nhi đứa trẻ kiên cường, đồng thời lại là đứa nhỏ quật cường, bởi vì không có người chân chính giúp y, nan đề chỉ dựa vào mình nghĩ thông suốt, cho nên y quyết định sai hay đúng không có ai lay động, tựa như y thích ngươi, ta khuyên cũng vô ích "
Jennie biết. Jisoo cón rất nhiều ưu điểm, nhớ ngày xưa đủ loại, tưởng niệm du nhiên nhi sinh
" Ngươi cũng là mẫu hậu, chỉ biết đứa nhỏ muốn không cần suy nghĩ mặc khác, cho nên chẳng sợ trong lòng không muốn, vẫn thuyết phục mình nhận, ta chỉ hy vọng Soo nhi chân chính vui vẻ, ta chỉ không nghĩ y có thể đả động ngươi "
" Thần thϊếp cũng là người, cũng có thất tình lục dục "
" Như thế ta cũng yên tâm, ta sợ Soo nhi đầy ngập nhiệt huyết phó chi lưu thủy, hiện giờ chỉ có thể đi từng bước từng bước, chỉ phán Lẫm nhi xem Soo nhi vì hắn bảo giang sơn phân phượng, ngày khác không cần khó xử Soo nhi "
Jennie cuối cùng cũng hiểu mục đích hôm nay bà đến tìm nàng
" Ai gia nhìn ra Lẫm nhi đối Soo nhi có thành kiến, Soo nhi tính tình ta và ngươi đều biết, y tuyệt không lòng muông dạ thú, ngươi là mẫu hậu Lẫm nhi, chỉ có ngươi có thể cân bằng hai người bọn họ, tóm lại ai gia không hi vọng bọn họ bị tổn thương " nói xong nhìn Jennie một cái, đứng dậy rời đi
Jennie nhìn tối đen mặt hồ suy nghĩ sâu xa, Jisoo xuất chinh, nay trong triều vận mệnh sẽ phát sinh long trời lỡ đất
_____
Jisoo ngồi ở doanh trại uống rượu giải sầu, Lisa không dám khuyên y, chỉ ở đó yên lặng nhìn y
" Ngươi nói nữ nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? " Jisoo khó hiểu hỏi Lisa
" Nhất định là nương nương sợ thất cảnh thương tình, mới tị mà không thấy "
Jisoo quả thật không thể đảm bảo củng Jennie giáo mặt cào biệt có hay không rơi lệ, nhưng đây không phải là Jennie không thấy lý do của y, hôm nay không thấy, còn không biết gì nào mới có thể gặp lại, buồn bực uống rượu
Lisa đồng dạng đau lòng, chờ Jisoo phát tiết xong, khuyên can mãi mới đem y nghỉ ngơi, chính mình trờ lại doanh trại, thở dài thở ngắn, đột nhiên tiểu binh vào, Lisa giận dữ, cô sớm phân phó, không có lệnh của cô, ai cũng không được tiến vào liều trại của cô cùng chủ soái, đang muốn trách phạt, tiểu binh tự nhiên vọt tới trước mặt, còn ôm cổ cô
Một cỗ hương quen thuộc, Lisa tâm đột nhiên nhảy dựng, nâng cằm tiểu binh lên, lập tức vừa mừng vừa sợ: " Là nàng! "
Tiểu binh kia khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, không phải Chaeyoung thì là ai
_______
Truyện mới mn qua đọc thử nha