Chương 77

Nhìn người dưới thân toàn thân ửng hồng, mi mắt nhắm hờ, môi hơi sưng đỏ. Chỉ có thể rên rĩ theo từng cú va chạm của mình. Mặc Triều Bạch không thể dừng lại, tiếp tục cúi người mải miết rong ruỗi trên người Mạch Ngôn.

"Đừng.."

Mặc Triều Bạch để lại một vệt nước trên ngực Mạch Ngôn, mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt hôn vào cằm Mạch Ngôn.

"Đừng cái gì.. muốn ta dừng lại!"

Mạch Ngôn hé đôi mắt còn phủ một tầng sương của mình nhìn người trên cao.

"Không.. ta!"

Mặc Triều Bạch nào để cho Mạch Ngôn được nói hết câu, đã cúi đầu tiếp tục ngậm lấy cánh môi của Mạch Ngôn. Vừa liếʍ ʍúŧ, vừa không ngừng chuyển động ra vào trong cơ thể Mạch Ngôn.

Mặc Triều Bạch đẩy nhanh tốc độ, khiến cho từ trong miệng Mạch Ngôn không ngừng phát ra những tiếng ngân nga.

"A!"

Đến khi hai người tạm thời ngừng lại, Mạch Ngôn đã rúc trong ngực Mặc Triều Bạch. Toàn thân đều xuất hiện dấu hôn sâu, đậm nhạt chen chúc nhau. Mặc Triều Bạch hài lòng vuốt nhẹ lên những vết hoan ái đó. Cúi đầu hỏi người trong ngực.

"Có thích không?"

Mạch Ngôn đỏ mặt hôn lên môi Mặc Triều Bạch một cái.

"Thích!"

"Muốn nữa không?"

Mạch Ngôn tát vào ngực Mặc Triều Bạch.

"Từ tối hôm qua đến bây giờ đã quá trưa rồi, người vẫn còn sức lực sao?"

"Chỉ cần Mạch Ngôn muốn, ta tùy thời đều tận tâm phục vụ."

Lại cúi đầu hôn Mạch Ngôn một lúc.

"Ta vẫn chưa thấy no!"

Mạch Ngôn nhéo má Mặc Triều Bạch.

"Người thật là thừa tinh lực a!"

"Chỉ cần bên cạnh ngươi, ta lúc nào cũng thấy chưa đủ!"

Rồi lật ngửa Mạch Ngôn nằm đè lên trên.

"Cho ta thêm một lần!"

Hỏi như thế nhưng cũng không đợi Mạch Ngôn đồng ý, mà môi đã hạ xuống. Hai bàn tay cũng không yên phận mà vuốt ve Mạch Ngôn.

Mạch Ngôn cũng không từ chối mà chủ động nâng thân người để Mặc Triều Bạch có thể dễ dàng vào trong cơ thể mình hơn.

"Ưm!.."

Chiều hôm đó Mạch Ngôn quả thật rã rời được Mặc Triều Bạch ôm trong lòng. Ỉu xìu ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch chất vấn.

"Người nói chỉ một lần nữa!"

"Ta không kềm được!"

Mặc Triều Bạch hối lỗi hôn lên vầng tráng trơn mịn của Mạch Ngôn. Sau đó như để chuộc lỗi y phục vụ Mạch Ngôn tận tình. Ôm y đi tắm, giúp y mặc y phục. Để Mạch Ngôn lên giường đắp chăn gọn gàng cho y.

"Ta đi lấy cho ngươi chút nước!"

Lại hôn cả khuôn mặt Mạch Ngôn một lúc mới lưu luyến mà rời đi.

Đợi Mặc Triều Bạch đi rồi Mạch Ngôn cũng mệt mỏi quá độ mà vùi đầu vào gối ngủ say. Một giấc ngủ không mộng mị trôi qua, tỉnh lại phòng đã lên đèn. Mạch Ngôn thấy mình đang nằm trong l*иg ngực to lớn của Mặc Triều Bạch.

Nghe tiếng hít thở đều đặn trên đỉnh đầu. Mạch Ngôn biết Mặc Triều Bạch đã ngủ say, y không dám động đậy vì sợ đánh thức Mặc Triều Bạch. Vòng tay ôm lấy Mặc Triều Bạch một lúc, lại tiếp tục ngủ lúc nào không hay. Mạch Ngôn giật mình tỉnh dậy vì cảm giác có gì đó đang chạm vào môi mình. Mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt phóng to của Mặc Triều Bạch. Đôi mắt sáng như sao trời của y đang đắm đuối nhìn mình. Trông thấy Mạch Ngôn đã tỉnh, Mặc Triều Bạch vui vẻ cắn một cái trên môi Mạch Ngôn.

"Ngủ nhiều như thế? Muốn làm con sâu ngủ hay sao?"

Mạch Ngôn vươn tay xoa hai má của Mặc Triều Bạch.

"Ta vẫn còn chưa ngủ đã đâu. Người lại dám nhân lúc ta đang ngủ mà dở trò hả?"

Rồi nhéo lên mặt Mặc Triều Bạch.

Mắt Mặc Triều Bạch tham lam nhìn Mạch Ngôn.

"Ta đang cố tình gọi ngươi dậy!"

Mạch Ngôn đẩy Mặc Triều Bạch đang ở trên người mình xuống.

"Đừng rộn, ta đang khát nước!"



"Nước đây!"

Mặc Triều Bạch nhanh nhẹn với tay lấy một chén nước trên bàn uống vào một ngụm. Sau đó cúi đầu hôn Mạch Ngôn. Đẩy hết toàn bộ nước trong miệng vào miệng của Mạch Ngôn, hài lòng nhìn Mạch Ngôn nuốt xuống.

"Uống nữa không?"

"Nữa!"

Lại tiếp tục đút cho Mạch Ngôn uống kiểu như thế thêm ba ngụm nữa. Đến ngụm thứ tư đã không kềm được mà hôn sâu mυ"ŧ nhẹ lưỡi Mạch Ngôn. Môi lưỡi dây dưa thật lâu, bầu không khí lại bắt đầu nóng lên. Mặc Triều Bạch lại tiếp tục bận rộn cởi y phục của Mạch Ngôn.

"Người.."

Mạch Ngôn giữ lại nhưng Mặc Triều Bạch đã tóm lấy tay Mạch Ngôn đặt lêи đỉиɦ đầu. Lưỡi vẫn không ngừng khuấy động bên trong miệng Mạch Ngôn. Đến khi cởi sạch sẽ y phục của hai người, hài lòng thấy Mạch Ngôn đã mềm nhũng trong lòng mình. Lại tiếp tục một màn điên đảo, đến khi Mặc Triều Bạch hài lòng mới rời khỏi người Mạch Ngôn mà nằm xuống kéo Mạch Ngôn ôm chặt vào lòng thở dài thỏa mãn.

Mạch Ngôn lấy khăn lau vài giọt mồ hôi trên ngực của Mặc Triều Bạch.

"Người thật là, chẳng chịu kềm chế tí nào. Vẫn như lúc còn ở trần gian."

Nắm bàn tay trắng nõn của Mạch Ngôn hôn vài cái Mặc Triều Bạch nháy mắt với y.

"Nếu không cố gắng, làm sao thõa mãn được A Ngôn của ta!"

"Lại đổ thừa ta!"

Mạch Ngôn giả vờ giận dỗi xích người ra ngoài. Nhưng Mặc Triều Bạch lại kéo y trở lại.

"Ai bảo ngươi quá mê người như thế!"

Biết mình nói không lại Mặc Triều Bạch. Mạch Ngôn cũng không dại tiếp tục vấn đề này mà rúc đầu vào sâu trong ngực Mặc Triều Bạch.

"Sau khi ta trở lại thiên giới, ta có vài lần xuống trần gian nhìn Lục Thủy!"

Mặc Triều Bạch nghe nói đến Lục Thủy cũng thôi không trêu ghẹo Mạch Ngôn nữa.

"Hắn thế nào?"

"Rất tốt, lấy vợ sinh con. Còn làm cho Lục Nguyệt Sơn Trang trở thành gia tộc số một trong Ngũ Châu."

"Uh"

Mạch Ngôn mỉm cười thuật lại những gì mình biết.

"Ta cũng có ghé qua phủ Ti Mệnh Tinh Quân tra một ít về những kiếp sau này Lục Thủy sẽ đầu thai. Mệnh hắn rất tốt, chỉ toàn đầu thai vào gia đình khá giả. Cả cuộc đời ấm no hạnh phúc."

"Vậy ngươi yên lòng rồi chứ?"

"Dĩ nhiên!"

Vừa nói Mạch Ngôn vừa ngẩng đầu hôn cằm Mặc Triều Bạch một cái.

"Bây giờ ta có người bên cạnh, Lục Thủy lại được may mắn như thế. Ta thật sự rất vui."

"Nhưng ta không vui!"

Mặc Triều Bạch dùng đôi mắt ũ rũ nhìn Mạch Ngôn. Làm cho Mạch Ngôn hoảng hốt ngồi dậy.

"Người bị thương sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạch Ngôn, Mặc Triều Bạch đau lòng kéo y nằm xuống.

"Không phải!"

Mạch Ngôn yên lòng lại làm ổ trong ngực Mặc Triều Bạch.

"Không bị thương là được rồi, còn lại đều dễ nói."

Mặc Triều Bạch nhíu mi hỏi Mạch Ngôn.

"Viên Hỏa Linh Châu ta đưa cho ngươi đâu?"

Biết Mặc Triều Bạch đang ghen Mạch Ngôn bèn giải thích rõ lý do vì sao lại cho công chúa Cửu Hoa mượn linh châu. Không biết từ đâu mà công chúa Cửu Hoa biết Chiến Thần tặng cho thái tử một viên Hỏa Linh Châu. Nên đã nói với Mạch Ngôn, cô có một vị ca ca luyện công bị thương. Muốn mượn viên châu này vài bữa. Mạch Ngôn cũng không nghi ngờ gì mà đưa cho công chúa. Thành ra hôm ở Dao Trì cảnh tượng Mặc Triều Bạch trông thấy chính là lúc công chúa đến tìm Mạch Ngôn mượn Linh Châu.

"Chuyện chỉ có vậy!"

Kể xong ngọn nguồn vẫn thấy Mặc Triều Bạch im lặng. Mạch Ngôn sợ y giận duỗi tay ôm lấy mặt của Mặc Triều Bạch.

"Cả người ta từ trong ra ngoài đều thuộc về người, người sao lại còn ghen như thế."

Mặc Triều Bạch vùi đầu vào hõm vai của Mạch Ngôn.

"Ta không thích ngươi gọi công chúa ấy là Cửu Hoa."

Mạch Ngôn dở khóc dở cười nhìn chiến thần to lớn đang làm nũng với mình.



"Sau này ta sẽ không gọi như thế nữa."

"Được."

Mọi thứ đều sáng tỏ Mặc Triều Bạch vui vẻ ôm Mạch Ngôn vỗ nhẹ vào lưng y.

"Ngủ một giấc!"

Trước khi ngủ Mạch Ngôn còn nghiêm túc dặn dò.

"Sáng mai người nhớ gọi ta dậy sớm, ta phải về điện thái tử. Ngày mai ta có hẹn đến chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe giảng đạo pháp. Nên cần về điện thái tử sắp xếp vài việc."

"Đi mấy ngày!"

"Hai tháng!"

Mặc Triều Bạch giật mình tròn mắt nhìn Mạch Ngôn.

"Cái gì?"

Mạch Ngôn bối rối giải thích với Mặc Triều Bạch.

"Đây là lời hẹn lúc trước khi người chưa tỉnh lại. Lúc ấy ta rất buồn bã, chỉ cảm thấy có lẽ là đến nơi đó nghe Thiên Tôn giảng đạo pháp mới nguôi ngoai trong lòng."

Nghe Mạch Ngôn nói thế Mặc Triều Bạch cũng không bắt bẻ được gì. Ủ rũ mà đồng ý.

Sáng hôm sau lại lẽo đẽo theo Mạch Ngôn về phía điện thái tử.

Đào Đào trông thấy hai người đi vào cùng nhau. Lập tức vui vẻ mà pha trà chào đón Chiến Thần. Mặc Triều Bạch ngồi đó uống ly trà lại nói vài câu chuyện phiếm với Đào Đào. Sau đó mới mở cửa vào trong phòng Mạch Ngôn.

Phòng ngủ thái tử rất lớn. Một cái giường đặt chính giữa. Có một bức vách nhỏ ngăn giữa thư phòng và phòng ngủ. Mạch Ngôn đang đứng bên kệ sách lục lọi. Mặc Triều Bạch ngồi xuống chiếc ghế cao mà Mạch Ngôn thường dùng để ngồi viết chữ.

"Ngươi đang tìm gì?"

"Có vài cuốn sách ta đọc không hiểu, nên muốn mang đến hỏi Thiên Tôn một chút."

Mạch Ngôn cầm hai cuốn sách đến cho Mặc Triều Bạch xem.

"Thì ra là sách nói về thời đại hoang sơ. Cái này ta biết, ta có thể nói cho ngươi nghe!"

Mạch Ngôn vui mừng, mắt sáng rỡ nhìn Mặc Triều Bạch.

"Thật không?"

Kéo Mạch Ngôn ngồi trên đùi mình Mặc Triều Bạch lật ra một trang chỉ cho Mạch Ngôn.

"Đây là cây Xích Cuồng."

Sau đó giảng giải một lúc Mạch Ngôn nghe. Mạch Ngôn khi thì nhìn vào những hình vẽ trong trang sách khi lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt Mặc Triều Bạch. Lắng nghe từng lời từng chữ của y. Không phát hiện khuôn mặt Mặc Triều Bạch đã kề sát vào mình. Đến khi nghe hơi thở nặng nề của Mặc Triều Bạch mới nhận ra. Hốt hoảng đứng lên khỏi đùi Mặc Triều Bạch. Nhưng Mặc Triều Bạch đã đè Mạch Ngôn đặt lên chiếc bàn.

"Ta còn phải đi gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn!"

Mạch Ngôn dùng tay bụm lấy cái miệng đang hạ xuống của Mặc Triều Bạch. Nhưng Mặc Triều Bạch lại thuận thế lè lưỡi liếʍ vào lòng bàn tay Mạch Ngôn. Làm cho y phải đỏ mặt mà bỏ ra. Vừa buông tay môi đã bị Mặc Triều Bạch thừa cơ ngậm lấy.

"Đừng mà.."

Nhưng Mặc Triều Bạch nào có nghe lời của Mạch Ngôn. Vẫn cứ đè Mạch Ngôn lên bàn. Tay còn không nhàn rỗi cởi lấy từng tấc y phục của Mạch Ngôn. Cởi xong lại tiếp tục mơn trớn trên ngực y. Còn chưa đã ngụm lấy hai đầu màu hồng đang nhô ra ngực Mạch Ngôn. Thành công làm cho y vì động tình mà thở gấp.

"Ư!"

Cứ như vậy Mặc Triều Bạch đi vào trong cơ thể Mạch Ngôn. Liên tục làm y vài lần. Sách giấy trên bàn bị vứt ngổn ngang trên sàn nhà. Mạch Ngôn chỉ biết nằm trên bàn hổn hển để cho Mặc Triều Bạch liên tục ra ra vào vào.

Lát sau Mặc Triều Bạch đã bế Mạch Ngôn dậy để y dựa vào tường. Toàn thân Mạch Ngôn không có điểm tựa, phải bám lấy bả vai của Mặc Triều Bạch.

"A Ngôn!"

Vừa đẩy mạnh Mặc Triều Bạch vừa gọi tên Mạch Ngôn. Xen kẽ là tiếng rên rĩ không ngừng của Mạch Ngôn.

"Ư!"

Cuối cùng Mạch Ngôn rã người gục đầu lên vai Mặc Triều Bạch thì thào.

"Ta còn phải đi đến nơi đó."

Mặc Triều Bạch cắn nhẹ lên cổ Mạch Ngôn.

"Vẫn còn chưa quên."

Đến đỉnh điểm Mặc Triều Bạch thúc mạnh vào trong Mạch Ngôn. Khiến cho cả hai rung rẩy vì kɦoáı ƈảʍ. Mạch Ngôn thở dốc tiếp tục nói từng chữ đứt đoạn.

"Dừng.. lại.."

Mặc Triều Bạch cũng rất biết lý mà nghe lời của Mạch Ngôn.

"Hai tháng sau về, ta lại xử lý ngươi!"