Chương 35

Tối hôm đó Mặc Triều Bạch và Lục Thủy chung một phòng còn Mộ Khanh Trần vì là một cô nương gia nên được ưu đãi một phòng riêng.

Vào phòng ngồi một lát Lục Lang đã tự tay ôm chăn nệm mới sang cho hai người.Y còn rất quan tâm và hỏi han Mặc Triều Bạch một lúc.

Nào là:

“Giường nhỏ như thế Mặc huynh có ngủ được không?”

Rồi thì:

“Mặc huynh bao nhiêu tuổi? Đã có gia thất hay chưa..?”

Những câu hỏi riêng tư như thế đã làm cho Lục Thủy một kẻ mù mờ cũng đã nhìn ra biểu ca có cảm tình với Mặc Triều Bạch.

Lục Thủy biết Mặc Triều Bạch chỉ hiền lành với một mình Mộ Khanh Trần, nên không dám để Lục Lang hỏi nhiều thêm.Rồi tìm mọi cách mới đuổi được biểu ca ra ngoài.Lúc này Lục Thủy mới yên tâm mà nằm ngửa trên giường nói với Mặc Triều Bạch.

“Tối nay Mặc huynh ngủ ở đâu?”

“Ngươi cứ nằm đó ta sẽ ở chung với Khanh Trần”

“Biết ngay mà, tình nhân các người một ngày không gặp như cách ba thu.Huống gì bây giờ trời đã vào đêm có những chuyện ngươi không nói ta cũng biết”

Sau đó phóng cho Mặc Triều Bạch một ánh nhìn “Ta hiểu hết”

Mặc Triều Bạch cũng không giải thích gì với Lục Thủy.Dù sao những gì Lục Thủy đang suy nghĩ cũng chẳng khác suy nghĩ trong lòng của Mặc Triều Bạch là bao.

Mộ Khanh Trần vào phòng còn chu đáo tìm một hạ nhân xin thêm một chiếc gối.

Sau khi mang gối về phòng Mộ Khanh Trần lên giường nằm vào bên trong, rồi để chiếc gối đầu bên ngoài chờ Mặc Triều Bạch.

Nhưng chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy y đâu.

Mộ Khanh Trần đang định đi tìm đã thấy Mặc Triều Bạch xuất hiện.

Vậy là Mộ Khanh Trần vẫy tay với hắn.

“Ta đã chuẩn bị xong rồi, người mau lên đây”

Mặc Triều Bạch trông thấy chiếc gối mà Mộ Khanh Trần đã chuẩn bị cho mình, y rất vui mà leo lên giường.Sau đó nằm nghiêng dang tay ra Mộ Khanh Trần lập tức chui vào trong lòng y.

Mền được Mặc Triều Bạch kéo lên che lại thân ảnh hai người.Mộ Khanh Trần hài lòng tìm một tư thế thoải mái mà nằm sau đó lẩm bẩm.

“Ta chờ người rất lâu đó”

Mặc Triều Bạch nhéo cằm Mộ Khanh Trần.

“Chờ ta làm chi?”

“Chờ người ngủ cùng ta”

Nói ra mới phát hiện lời nói có chút ám muội.Biết Mộ Khanh Trần da mặt mỏng nên Mặc Triều Bạch bèn chuyển sang đề tài khác.

“Lục Lang đó lại đến hỏi các thứ, ta thật nhức đầu”

“Hắn hỏi gì?”

Mặc Triều Bạch bèn kể lại cuộc trò chuyện lúc nãy.

Nghe xong Mộ Khanh Trần tròn mắt.

“Lúc đầu ta đã thấy ánh mắt hắn nhìn huynh thật sự rất khác thường mà”

“Không được ta phải đi nói với Lục Lang ta và huynh không phải huynh muội”

Mặc Triều Bạch cười cười nhìn gương mặt nhăn nhó của Mộ Khanh Trần.

“Vậy chúng ta là gì?”

“Chúng ta là tình..”

Mộ Khanh Trần nhìn đến khuôn mặt đang nở nụ cười của Mặc Triều Bạch biết mình đã bị lừa, y bèn tốc mền đang đắp trên người Mặc Triều Bạch ra, sau đó ngang nhiên leo lên ngồi trên người Mặc Triều Bạch.

“Còn dám hỏi ta câu đó, người định qua cầu rút ván sao?”

Mặc Triều Bạch vẫn để cho Mộ Khanh Trần ngồi trên người mình.Đôi mắt như sao của y lấp lánh gì Mộ Khanh Trần.

“Ta nào dám, chỉ là ta không biết nên muốn hỏi Khanh Trần thôi.Thế chúng ta là gì?”

Mộ Khanh Trần giả vờ ngây thơ đôi mắt lúng liến nhìn Mặc Triều Bạch.

“Ta cũng không biết”

Mặc Triều Bạch kê đầu lên hai tay rồi nhìn Mộ Khanh Trần ngồi trên người mình bằng ánh mắt phi thường ngọt ngào.Ánh mắt đó làm Mộ Khanh Trần bị thu hút, lúc này y chợt phát hiện Mặc Triều Bạch quả thật rất đẹp mắt.

Mộ Khanh Trần bị sắc đẹp của Mặc Triều Bạch thu hút ngồi nhìn mãi như thế.

Một lúc lâu bỗng nhiên giật mình nhớ lại mình đang muốn đi nói chuyện với Lục Lang.Y lập tức leo xuống khỏi người Mặc Triều Bạch.

“Lại đi đâu?”

“Suýt nữa thì bị sắc đẹp của người làm cho ta quên mất.Ta phải đi gặp Lục Lang”

“Muốn đi đâu, nằm xuống ngủ”

“Nam nhân của ta bị người khác dòm ngó làm sao mà ta ngủ được, người đừng lúc nào cũng ỷ thế mà hϊếp đáp ta như vậy.Buông ra ta phải đi nói với tên đó”

Hai người giằng co một lúc.

“Xẹt”

Áo ngủ mỏng manh của Mộ Khanh Trần đã bị kéo rách.Bờ vai trắng ngần được phô bày rõ ràng dưới ánh đèn.

“Người.. còn dám kéo rách áo của ta?”

Ánh mắt của Mặc Triều Bạch đã bị bờ vai của Mộ Khanh Trần thu hút y nhoài người dậy lập tức đặt lên đó một nụ hôn sâu.

Mặc Triều Bạch chỉ dừng lại một lúc, sau đó hôn đến đôi môi đang hơi hé mở của Mộ Khanh Trần.

Hai người cứ ôm hôn như thế thật lâu.Đến khi rời môi nhau ra thì mặt Mộ Khanh Trần đã vì được hôn mà đỏ bừng.

Mặc Triều Bạch nhìn sâu vào mắt Mộ Khanh Trần.Nhưng cũng không tiếp tục mà lại nhét Mộ Khanh Trần vào chăn.

Rồi hôn lên mắt Mộ Khanh Trần.

“Nơi này không an toàn, ngủ đi ta canh chừng cho ngươi”

“Nhưng mà..”



Trông thấy Mộ Khanh Trần vẫn còn nhìn mình bằng ánh mắt mơ màng, Mặc Triều Bạch không kìm lòng được lại cúi xuống hôn Mộ Khanh Trần một lúc.

“Đừng nhìn ta như thế, ta sợ mình không kềm được”

Lúc này Mộ Khanh Trần mới hoàn toàn vui vẻ mà úp mặt vào l*иg ngực Mặc Triều Bạch.

“Vậy ta ngủ đây”

“Ngoan”

Mặc Triều Bạch hôn vào trán Mộ Khanh Trần một cái.

Nhưng Mộ Khanh Trần chưa kịp ngủ đã nghe có tiếng động nhẹ ngoài hành lang.Trong đêm tối mắt hai người giao nhau.Cả hai đều quyết định im lặng lắng nghe.

“Kẹt”

Sau khi mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng vào phòng, rồi đến gần giường ngủ.Nhưng hắn chỉ thấy một cô nương đang nằm ngủ ngon lành không hề thấy bóng dáng Mặc Triều Bạch.

Vậy là hắn yên tâm đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

“Lục Lang”

Mộ Khanh Trần thì thào bên tai Mặc Triều Bạch.

“Ta biết”

“Tại sao hắn lại rình rập chúng ta như vậy? Không được ta phải đi xem Lục Thủy”

“Đừng lo, dù sao hắn cũng là biểu ca của Lục Thủy.Vả lại còn có Lục Nguyệt Sơn Trang làm sao hắn dám động đến Lục Thủy”

“Ngoan, ngủ một lát”

“Nhưng mà”

Mộ Khanh Trần vẫn cảm thấy lo lắng cho Lục Thủy.

“Ta bảo đảm hắn không xảy ra chuyện gì”

“Thật không?”

“Thật”

“Vậy chúng ta cùng nhau ngủ”

Mộ Khanh Trần nói rồi lại tiếp tục rúc vào lòng Mặc Triều Bạch.

Một đêm an lành không có gì xảy ra sau việc đó.

Sáng sớm Mặc Triều Bạch đã biến trở về phòng Lục Thủy.Lát sau Mộ Khanh Trần cũng đi đến tụ họp với hai người.

Trông thấy Mộ Khanh Trần Lục Thủy nhướn mày cười hề hề.

“Hôm qua động phòng thế nào? Kể ta nghe với”

“Nói nhảm gì đó, ngươi có biết đêm hôm qua biểu ca ngươi đến dò xét phòng của ta không?”

“Thật sao?”

“Thật”

“Không lẽ biểu ca của ta thích cô nương Bách Hợp nhà ngươi?”

“Bốp”

Mộ Khanh Trần đập vào đầu Lục Thủy một cái thật mạnh.

“Oái! đau.Ngươi đừng có mà manh động như vậy”

“Ai kêu ngươi suốt ngày nói bậy bạ”

Hai người lại tiếp tục lời qua tiếng lại cho đến khi Lục Lang xuất hiện cùng với hạ nhân mang theo vài món điểm tâm.

Ăn xong Mặc Triều Bạch quyết định theo Lục Lang đến Trường Môn Tông còn Mộ Khanh Trần vì là “con gái” nên ở lại nhà với Lục Thủy.

Mộ Khanh Trần rất không đồng ý với quyết định của Mặc Triều Bạch.Nhưng không thể phản đối kịch liệt, dù gì trong mắt Lục Lang hai người vẫn là huynh muội.

Vì thế Mộ Khanh Trần đành phải cắn răng ở lại nhưng vẫn lưu luyến tiễn Mặc Triều Bạch ra đến cổng, còn kéo Mặc Triều Bạch ra một góc ân cần dặn dò.

“Người nhất định phải cẩn thận”

“Ta biết rồi”

Trông thấy bàn tay trắng nõn của Mộ Khanh Trần vẫn nắm chặt góc áo của mình, Mặc Triều Bạch bèn kéo Mộ Khanh Trần vào gốc cây hòe ngoài cổng nhà Lục Lang.Sau đó dùng thân mình che Mộ Khanh Trần lại rồi hôn lên từng ngón tay trắng nõn của Mộ Khanh Trần.

“Yên tâm, ta sẽ tuyệt đối bảo vệ chính mình không sức mẻ tí nào”

“Nhưng mà..”

“Không tin tưởng năng lực của ta sao?”

“Không phải chỉ là ta hơi lo lắng một chút”

“Vậy hôn ta một cái”

Mộ Khanh Trần bật cười rút tay khỏi môi Mặc Triều Bạch.

“Người khác sẽ nhìn thấy”

“Không thấy được, nào hôn một cái”

Mặc Triều Bạch cười cười chỉ vào má mình.Sau khi nhìn về phía cổng xác định Lục Thủy vẫn đang nói chuyện thu hút sự chú ý của Lục Lang, Mộ Khanh Trần bèn kiễng chân hôn vào má Mặc Triều Bạch.

“Bên này nữa”

“Chụt”

Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn hôn vào hai má Mặc Triều Bạch.

Đến khi Mặc Triều Bạch đi khuất mà Mộ Khanh Trần vẫn đứng đó nhìn theo.

Lục Thủy đi lòng vòng xung quanh Mộ Khanh Trần.

“Chậc chậc”

“Ta nói này, ngươi có thể bớt một chút không.Sao đến giờ ta mới phát hiện thì ra ngươi cũng có thể nhìn người khác với cặp mắt như thế?”

Mộ Khanh Trần giương cặp mắt sáng rõ nhìn Lục Thủy.



“Ngươi nói ta nhìn Mặc Triều Bạch á?”

“Chứ chẳng lẽ nhìn ta”

“Vậy nói xem ta nhìn y với ánh mắt như thế nào?”

“Ngươi còn không vào nhà mà soi gương, không phải cặp mắt mà cả khuôn mặt ngươi mê mệt nhìn Mặc Triều Bạch như thế, làm sao Lục Lang tin được ngươi và hắn là huynh muội”

“Không tin cũng kệ hắn, ta đâu bảo ngươi nói hai chúng ta là huynh muội”

“Vậy sao lúc đầu ngươi không nói trước với ta?”

“Ta làm sao mà biết được ngươi lại nghĩ ra một câu chuyện máu chó như thế?”

“Vậy sao lúc đó ngươi không phản bác”

“Ta làm sao mà phản bác được, không lẽ nói ta và Mặc Triều Bạch là tình nhân”

“Ôi! Biết ngay mà, thì ra đây mới chính là mong muốn của ngươi”

“Ngươi im đi”

Mộ Khanh Trần thẹn quá hóa giận đạp vào chân Lục Thủy nhưng hắn đã nhanh nhẹn tránh đi.

Bên này hai người họ đang vui vẻ trêu ghẹo nhau thì Mặc Triều Bạch đã theo Lục Lang ra tới đường lớn.Hai nam tử cao lớn đi song song trên đường, mà khuôn mặt Mặc Triều Bạch lại tuấn mỹ như thế thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt ngưỡng mộ của của nữ giới.

Cả quãng đường trông thấy Mặc Triều Bạch đều im lặng bước đi Lục Lang cũng rất ngại ngùng mà bắt chuyện.

“Mặc huynh và Bách Hợp cô nương đúng là huynh muội tình thâm, muội ấy quan tâm đến huynh thật nhiều”

Mặc Triều Bạch lười nói nhảm bèn trả lời qua loa cho xong chuyện.

“Uh”

“Bách Hợp muội ấy đã có hôn phu chưa?”

Liên quan gì đến ngươi.

Mặc Triều Bạch thiếu điều muốn phun ra câu đó ngay lập tức nhưng y đã kịp thời nén lại.

“Vẫn chưa”

“Mặc huynh có cảm thấy biểu đệ của ta và Bách Hợp muội muội rất hợp với nhau không?”

Hợp cái rắm.

Mặc Triều Bạch tiếp tục rủa trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự trả lời.

“Không hợp, muội của ta đã có người trong lòng”

Nghe Mặc Triều Bạch nói thế Lục Lang thật sự rất vui mừng mà hỏi tới.

“Mặc huynh đã gặp qua người trong lòng của Bách Hợp muội muội”

“Đã từng gặp”

“Ta có thể hỏi người đó trông như thế nào không?”

Thật là dài dòng hơn cả bà thím bán rau ngoài chợ.

Mặc Triều Bạch âm thầm cắn răng.

“Người đó ta không tiện nói cho ngươi biết”

Lục Lang trông thấy Mặc Triều Bạch không thân thiện khi trả lời vấn đề này, y bèn lập tức im lặng.

Hai người cứ im lặng như thế đi đến Trường Môn Tông.

Đến nơi sau khi xuất ra lệnh bài, Lục Lang đưa Mặc Triều Bạch vào gặp trực tiếp thiếu chủ Trang Nam Hành.

Từ khi bị mất hết võ công Trang Nam Hành rất ít khi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng buổi tối đến Thiên Hương Lầu để thõa mãn còn lại hắn rúc người trong phòng.

Vừa bước chân vào phòng Trang Nam Hành, mũi Mặc Triều Bạch đã ngửi thấy một mùi rất lạ.Giống như hương thơm của một loài hoa nào đó rất quen nhưng tạm thời Mặc Triều Bạch vẫn chưa nhớ ra.

Lục Lang cung kính chào Trang Nam Hành, sau đó y giới thiệu Mặc Triều Bạch là một người họ hàng xa của mình đến đây để tìm một công việc.Trang Nam Hành nhìn lướt qua Mặc Triều Bạch sau đó gật gù.

“Khuôn mặt không tệ, ngươi có biết võ công không?”

Trang Nam Hành hỏi Mặc Triều Bạch.

“Biết một chút”

Trang Nam Hành gật gù hài lòng sau đó hướng Lục Lang phân phó.

“Vậy ngươi dẫn hắn xuống nói với a Thanh sắp xếp cho hắn làm thủ vệ canh cổng chính”

A Thanh chính là quản gia trong Trường Môn Tông.

“Dạ, cảm ơn thiếu chủ”

Lục Lang dẫn theo Mặc Triều Bạch đi về phía hậu viên để tìm gặp quản gia.

Quản gia A Thanh là một thanh niên ngoài ba mươi tay cầm chiếc quạt phe phẩy, đánh giá Mặc Triều Bạch một hồi.

“Gương mặt rất được, để y đi canh cổng chính như thế cũng tốt”

Vậy là chiến thần tam giới từ hôm nay chính thức trở thành hộ vệ canh cổng chính của Trường Môn Tông.

Lục Lang sau khi xác nhận công việc cho Mặc Triều Bạch xong, rồi lại dặn dò y một cách kỹ càng về nội quy của Trường Môn Tông.

Không được đi lung tung, chỉ làm trong phận sự của mình, không được dòm ngó các thứ..vân vân..

Trông thấy Lục Lang muốn rời đi Mặc Triều Bạch hiếm hoi chủ động hỏi y.

“Công việc của Lục huynh là gì?”

Nghe Mặc Triều Bạch hỏi mình Lục Lang rất vui mừng.

“Ta phụ trách trông coi khu nhà lao, cũng không có gì cực khổ”

Ai quan tâm ngươi có cực hay không.

Mặc Triều Bạch âm thầm khinh bỉ trong lòng.

“Vậy đến giờ ăn trưa ta sẽ ghé nhà lao cùng ăn với huynh”

Lục Lang nghe Mặc Triều Bạch nói thế tâm bất giác như nở hoa, không hề nghi ngờ gì mà cười thật tươi sau đó đi làm việc.