Chương 26

Hiện tại hành tung của Mộ Khanh Trần đã bị bại lộ. Y không thể ở lại thành Nhạn Hồi.

Dù sao Thiến Nhi cũng đã chết, manh mối quan trọng đã bị đứt đoạn. Mộ Khanh Trần cần phải tìm một chỗ ẩn náu để rà xoát lại một lượt những việc đã xảy ra.

Tối hôm đó sau khi để Trang Nam Hành ở lại cánh rừng.

Mộ Khanh Trần cũng không biết mình nên đi đâu. Nên cứ dịch chuyển về hướng Đông.

Đến khi đi ngang một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi một dãy núi, nó nằm lọt thỏm bên trong.

Chỉ khoảng vài chục hộ dân.

Không gian nơi đây khá là an toàn.

Nên Mộ Khanh Trần quyết định sẽ ở lại một thời gian.

Y không vào trong làng mà tìm thấy một gian nhà bỏ hoang nằm cheo leo trên một vách núi.

Đứng trên đó nhìn xuống thấy rất rõ con đường vào trong làng. Rất tiện cho việc theo dõi nếu chẳng may có người lạ đi vào.

Gian nhà có một phòng ngủ, phòng bếp và một phòng khách nhỏ.

Trong nhà bám đầy bụi bẩn. Chứng tỏ đã rất lâu không có người ở.

Mộ Khanh Trần rất hài lòng.

Y tìm thấy trong góc nhà có một cây chổi cùn. Nhà bếp vẫn còn đầy đủ đồ dùng để nấu nướng.

Chỉ là hơi bẩn vì lâu rồi không có người ở.

Mộ Khanh Trần bèn xắn tay dọn dẹp, lau chùi.

Đến khi gian nhà không còn một hạt bụi thì trời cũng ngả về chiều.

Mộ Khanh Trần bèn đi vào trong làng mua một ít vật dụng cá nhân.

Sau đó tiện thể hỏi thăm tình hình trong ngôi làng.

Dân cư trong trấn hầu hết làm nghề săn bắn. Cách nói chuyện của họ cũng rất chất phác hiền lành.

Vậy là Mộ Khanh Trần yên tâm rồi.

Sau khi về đến nơi y dùng chăn nệm mới mua được từ trong trấn xắp xếp lại phòng ngủ một lượt thì trời đã tối.

Mấy ngày nay chỉ lo chạy trốn không có một giấc ngủ đàng hoàng. Nên vừa đặt lưng xuống giường Mộ Khanh Trần đã lập tức ngủ ngay.

Y lại đi vào khu rừng có chiếc quan tài chứa Mặc Triều Bạch.

Nhưng lần này dù Mộ Khanh Trần đã tìm khắp nơi vẫn chẳng trông thấy chiếc quan tài và Mặc Triều Bạch ở đâu.

Giật mình tỉnh lại Mộ Khanh Trần lo lắng không yên.

Chiếc quan tài biến mất đồng nghĩa xác của Mặc Triều Bạch cũng theo đó mà mất đi.

Đây là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Không lẽ ngoài ta còn có người có thể vào được khu rừng đó.

Mộ Khanh Trần đến bây giờ vẫn không biết khu rừng đó ở nơi nào.

Khi còn ở Đông Hải Mộ Khanh Trần có đem nghi vấn về khu rừng hỏi Trầm Du. Nhưng y chỉ nói đó là nơi ngươi phàm không thể đến được.

Nhưng như vậy thì ai đã lấy cắp chiếc quan tài, hắn có mục đích gì với xác của Mặc Triều Bạch. Trầm Du có biết chuyện này hay không?

Mộ Khanh Trần biết rất rõ y không thể đợi được Mặc Triều Bạch tỉnh lại. Vì ngoài Triều Âm còn có Trường Môn Tông đang ráo riết truy lùng y.

Dù biết mãi mãi không thể gặp lại Mặc Triều Bạch. Nhưng cho dù chỉ trông thấy xác của y Mộ Khanh Trần cũng đã đem nó thành niềm vui duy nhất cất dấu trong tim mình.

Thế mà bây giờ niềm vui đó cũng bị dập tắt.

Mộ Khanh Trần nằm co ro ôm lấy cơ thể mình.

Y thì thầm.

“Mặc Triều Bạch huynh đang ở đâu? Ta …”

Lời nói không thể tiếp tục vì tiếng nức nở, nghẹn ngào.

Nhưng trái với lo lắng của Mộ Khanh Trần.

Vài ngày trước chiếc quan tài bỗng dưng rung lắc mạnh sau đó nổ tung thành đống bột mịn. Sau khi khói bụi tan đi Mặc Triều Bạch đã một thân khỏe mạnh dẫm trên đống bụi mà đi ra.

Y đã mất rất nhiều thời gian để tụ hồn, lại không ngờ rằng Trầm Du còn đặt pháp trận trên nắp quan tài. Nên lại phải mất một lúc lâu sau mới thoát ra được.

Khi đã ra ngoài y bèn thay bộ giáp bạc bằng một bộ y phục màu trắng. Sau đó lập tức dịch chuyển đến Đông Hải.

Mặc Triều Bạch đến Đông Hải nhưng Mộ Khanh Trần lại đã rời đi từ vài ngày trước.

Từ miệng Trầm Du biết được Mộ Khanh Trần đã đi đến thành Nhạn Hồi.

Nhưng khi Mặc Triều Bạch đến thành Nhạn Hồi tìm khắp nơi vẫn không thấy tung tích của Mộ Khanh Trần.

Hình ảnh Mộ Khanh Trần được dán khắp thành.

Cả Trường Môn Tông đang tìm kiếm y.

Mặc Triều Bạch lòng nóng như lửa đốt không biết Mộ Khanh Trần đang ở nơi đâu. Y bèn đi đến bờ sông nơi ngày xưa Bạch Ức Quân đã cùng Mộ Khanh Trần đến đó để thả đèn.

Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn nhớ ra tất cả.

Y ngồi trên bậc thềm như thấy lại hình ảnh Mộ Khanh Trần cầm chiếc đèn hoa sen cẩn thận thả trôi theo dòng nước.

Lúc đó Bạch Ức Quân đã nghe được lời thì thầm cầu nguyện của Mộ Khanh Trần.

“Mong rằng ta và sư phụ sẽ mãi mãi bên nhau”

Đó chính là mong ước của Mộ Khanh Trần.

Vậy mà lúc đó Bạch Ức Quân là y lại mang tâm trạng chuẩn bị hy sinh mà không hề nói gì với Mộ Khanh Trần.

Ngu ngốc

Bạch Ức Quân chính là một kẻ ngu ngốc.

Mặc Triều Bạch tự chửi mình.

Y dựa trán vào thân cây nơi mà Bạch Ức Quân đã hôn Mộ Khanh Trần.

Mặc Triều Bạch như vẫn còn nhớ rõ cảm giác nụ hôn đó.



Mộ Khanh Trần đã ôm lấy cổ của Bạch Ức Quân, đôi môi mọng nước mở ra cho hắn có thể dễ dàng xâm nhập.

Y không hề nghi ngờ nếu hôm đó Bạch Ức Quân muốn tiến thêm một bước cuối cùng Mộ Khanh Trần cũng sẽ tình nguyện mà dâng hiến.

Vậy mà sau khi hôn y Bạch Ức Quân lại có thể nhẫn tâm lừa Mộ Khanh Trần đến Thanh Vân Cốc.

Rồi lại để Trầm Du bắt Mộ Khanh Trần rời khỏi núi Xuy Vũ khi Mộ Khanh Trần khóc lóc van xin được ở lại bên cạnh y.

“Bộp”

Mặc Triều Bạch đánh mạnh vào thân cây.

Tại sao ta lại có thể khốn nạn như thế.

Mặc Triều Bạch chửi rủa mình trăm vạn lần cũng không đủ để bù đắp lại sai lầm mà y gây ra cho Mộ Khanh Trần. Nỗi đau mà Mộ Khanh Trần ôm lấy năm năm qua làm sao có thể bù lại được.

Khi cơn giận đã lắng dần Mặc Triều Bạch bắt đầu suy nghĩ.

Y không phải chỉ quen biết Mộ Khanh Trần một thời gian ngắn. Mà y còn từng là Bạch Ức Quân sư phụ của Mộ Khanh Trần. Tính tình Mộ Khanh Trần thế nào y phải là người hiểu rõ nhất.

Nếu y là Mộ Khanh Trần hiện đang bị Trường Môn Tông truy đuổi như thế. Y chắc chắn sẽ tìm một thành trấn vắng vẻ để trà trộn vào đó một thời gian.

Tính thời gian khi Mộ Khanh Trần đến thành Nhạn Hồi cũng chưa được vài ngày. Có được phương hướng đó Mặc Triều Bạch bắt đầu xuất phát.

Y không thể dùng thuật dịch chuyển vì như thế sẽ bỏ qua rất nhiều nơi. Vì vậy Mặc Triều Bạch mua một con ngựa bắt đầu rong ruổi ngày đêm để tìm Mộ Khanh Trần.

Tuy trải qua một đêm không ngủ nhưng sáng hôm sau Mộ Khanh Trần vẫn dậy rất sớm.

Hôm qua vào làng nhưng Mộ Khanh Trần vẫn chưa mua một bộ ấm trà. Tuy không cần ăn nhưng nước vẫn cần phải uống. Khi đã đem được bộ ấm trà về đến nhà Mộ Khanh Trần bắt đầu nấu nước.

Nhưng trà còn chưa kịp pha đã nghe một vài tiếng bước chân.

Đó là một đoàn người trên tay mang vũ khí sáng chói. Tên cầm đầu mặc một bộ áo choàng đen.

Cả bọn kéo nhau đi vào ngôi làng nhỏ yên bình.

Những người thanh niên trong ngôi làng hiện tại đã đi vào rừng săn thú.

Bây giờ chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em ở trong làng. Mọi người trong trông thấy một đám hung thần át sát xuất hiện như thế đều cực kì hoảng sợ.

Vừa vào trấn tên cầm đầu ra lệnh cho thuộc hạ gom tất cả mọi người vào giữa khu đất trống giữa làng. Sau đó bọn thuộc hạ đứng thành một vòng tròn vây bọn họ bên trong.

Lúc này tên cầm đầu mới lên tiếng.

“Chúng ta cần mang tất cả phụ nữ trong làng này đi”

Một ông lão giống như là trưởng làng chống gậy đi ra.

“Các người muốn mang họ đi đâu?”

“Không liên quan đến ngươi. Bắt hết tất cả phụ nữ lại cho ta. Ai dám chống cự gϊếŧ chết không tha.”

Bọn tay sai vừa nghe lệnh lập tức xông đến.

“Bốp”

Mộ Khanh Trần bay đến đá vào một tên thuộc hạ đang kéo tay một người phụ nữ.

Tên đó chỉ kịp á một tiếng sau đó bay một quãng thật xa rồi đập mặt xuống đất bất tỉnh.

Sau đó đám thuộc hạ đều đồng loạt bị Mộ Khanh Trần đánh bay.

Chỉ còn lại một tên thủ lĩnh.

Hắn còn chưa kịp nhận ra đã bị Mộ Khanh Trần thụi cho một cú vào bụng.

Mộ Khanh Trần nắp lấy cổ áo tên thủ lĩnh.

“Ai sai các ngươi đi bắt phụ nữ hửm?”

“Là trưởng lão sai chúng ta làm”

“Các ngươi là thuộc hạ của môn phái nào?”

“Chúng ta là thuộc hạ của Sơn Hà Cung”

Thật là tìm mòn gót giày không thấy đến khi ngồi không lại tự dâng tới cửa.

Mộ Khanh Trần đã bị đứt manh mối về Sơn Hà Cung khi Thiến Nhi bị gϊếŧ. Ai ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ lại trúng người của Sơn Hà Cung.

“Sơn Hà Cung ở nơi nào?”

“Vυ"t”

Kình phong ập tới khiến Mộ Khanh Trần phải buông tay nắm cổ áo gã thủ lĩnh ra.

“Sơn Hà Cung không phải nơi ngươi có thể hỏi tới”

Từ trên không một kẻ lạ mặt từ từ bay xuống.

Kẻ lạ mặt khoảng năm mươi mấy tuổi. Mặt hắn rất trắng giống như người lâu năm không gặp ánh mặt trời.

Tên cầm đầu vừa trông thấy kẻ này lập tức lếch tới quỳ mọp trên mặt đất.

“Trưởng Lão”

“Hừ! chỉ đi bắt có mấy mụ đàn bà mà cũng không nên thân”

“Trưởng lão tha mạng”

Hắn liên tục dập đầu trên đất.

Trưởng lão mặc kệ tên cầm đầu hắn chăm chú nhìn Mộ Khanh Trần.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi không cần biết ta là ai. Hôm nay có ta ở đây không kẻ nào được phép động tới dân làng nơi này”

“Khẩu khí khá đấy”

“Để ta xem công phu của ngươi được bao nhiêu”

Hai bàn tay gã bằng sắt đánh về phía Mộ Khanh Trần.

“Keng”

Phi Tuyết bay ra đỡ.

Hai người bay lên không đánh nhau giữ giội.



Dân làng chất phác từ xưa đến nay chưa bao giờ chứng kiến loại chuyện như thế này. Họ quá hoảng sợ ngồi khóc lóc ôm chầm lấy nhau.

Mộ Khanh Trần vung kết giới bảo vệ bọn họ bên trong.

“Ngươi lại là một kẻ tu tiên”

Trưởng lão trông thấy kết giới liền biết rằng Mộ Khanh Trần là một kẻ tu tiên.

Đánh nhau với Mộ Khanh Trần một lúc trưởng lão lúc này mới biết được pháp lực Mộ Khanh Trần rất cao. Mà trong dòng tộc tu tiên tuổi trẻ mà có pháp lực cao như thế này chỉ có Ngũ Đại Gia Tộc.

Trưỡng lão hiện tại không có thời gian để chọc vào bọn chúng. Bèn nhất quyết đánh nhanh thắng nhanh.

Nhưng vẫn bị Mộ Khanh Trần bám riết không tha.

Đến khi hắn trúng một chưởng của Mộ Khanh Trần phải lảo đảo về sau một khoảng. Bây giờ gã mới tập trung tinh thần để đối phó với y.

“Bộp”

Mộ Khanh Trần đã bị trúng một chưởng của hắn.

Hai bên đều đã bị trúng chiêu của nhau, nên lúc ra đòn tiếp theo sẽ càng thêm cẩn trọng.

Lại qua một canh giờ toàn thân cả hai đều đã đầy vết xước.

Trưởng lão liếc nhanh về phía thường dân đang được Mộ Khanh Trần bảo vệ. Hắn tung một chưởng về phía kết giới.

“Ầm”

Kết giới vừa nổ tung gã bèn ra lệnh cho tên cầm đầu.

“Gϊếŧ tất cả bọn chúng cho ta”

Mộ Khanh Trần không ngờ hắn lại dùng chiêu này bèn bắn một tia linh lực về phía kẻ cầm đầu nhằm đánh cho hắn ngất đi.

Kẻ cầm đầu cũng thật sự bị ngất.

Nhưng đó chính là ý đồ của gã trưởng lão.

Hắn cố tình dùng tính mạng người dân trong làng để thu hút sự chú ý của Mộ Khanh Trần. Ngay lúc Mộ Khanh Trần đánh về phía kẻ cầm đầu hắn bèn từ trong ống tay tung ra một loại bột màu vàng.

Không kịp đề phòng Mộ Khanh Trần đã bị trúng chiêu.

Bột nhanh chóng bám vào nơi không có trang phục che đậy của Mộ Khanh Trần. Một khắc sau linh lực của y từ từ biến mất. Mộ Khanh Trần từ trên cao té ngã xuống mặt đất.

“Bịch”

Trưởng lão cũng nhẹ nhàng đáp đất.

“Tuy ta và ngươi không phân thắng bại. Nhưng mà chiến trường mà, ai lại không biết dùng chút mưu mẹo.. ha.. ha.. “

Mộ Khanh Trần tuy mất linh lực nhưng vẫn không sợ hãi.

“Sơn Hà Cung cũng chỉ là một bọn hèn nhát”

“Nói hay lắm. Vậy để bọn hèn nhát chúng ta tiễn kẻ chính chân quân tử nhà ngươi xuống suối vàng”

Nói rồi hắn vung bàn tay sắt đến với ý định cắt cổ Mộ Khanh Trần.

Mặc Triều Bạch từ xa đã trông thấy có hai người đang đánh nhau trên không.

Nhưng vì khoảng cách quá xa vả lại Mộ Khanh Trần hiện vẫn đang dịch dung nên Mặc Triều Bạch chưa thể nhận ra y.

Nhưng khi trông thấy bàn tay sắt đang đưa đến cổ người kia Mặc Triều Bạch đã ngắt một chiếc lá phóng đến.

Chiếc lá bắn đi như một tia chớp xuyên thẳng qua lòng bàn tay bằng sắt của trưởng lão.

“Á”

Bàn tay gã đã bị xuyên thành một lỗ to tướng.

Cùng lúc đó Mặc Triều Bạch đã bỏ ngựa bay về phía ngôi làng.

Rồi y vững vàng đứng đưa lưng về phía Mộ Khanh Trần.

Giọng trưởng lão đã có vẻ hoảng sợ khi đứng trước mặt Mặc Triều Bạch

“Ngươi là kẻ nào?”

“Ngươi cũng xứng biết tên ta sao?”

“Á”

Trưởng lão bị đánh văng tít ra xa.

Đầu đập vào tảng đá sau đó ngất đi.

Khi nghe người trước mặt cất tiếng nói. Tay Mộ Khanh Trần đã bắt đầu run run kéo lấy tà áo dài sau lưng của người trước mặt.

“Mặc Triều Bạch”

Nghe tiếng nói của Mộ Khanh Trần y lập tức quay lại.

Mộ Khanh Trần đang ngồi dưới đất bàn tay run run giơ đến.

Dù Mộ Khanh Trần vẫn đang dịch dung nhưng chỉ cần nghe giọng nói và nhìn vào đôi mắt ấy, Mặc Triều Bạch vẫn có thể nhận ra Mộ Khanh Trần.

Cả người Mộ Khanh Trần run rẩy trong vòng tay Mặc Triều Bạch.

“Ta tưởng mình không thể gặp được huynh nữa. Trầm Du nói huynh phải hai mươi năm nữa mới tỉnh lại.”

“Ta đã tỉnh dậy rồi đây”

“Ta không phải nằm mơ đúng không? Mặc Triều Bạch”

Mặc Triều Bạch nắm tay Mộ Khanh Trần áp lên má mình.

“Khanh Trần không phải là mơ. Ta đã trở về bên cạnh ngươi rồi đây”

Nước mắt Mộ Khanh Trần bắt đầu lăn xuống. Đầu tiên chỉ là một giọt sau đó từng chuỗi nước mắt như trân châu bị đứt.

Mặc Triều Bạch lúc đầu còn lấy tay lau nước mắt cho Mộ Khanh Trần đến khi biết không thể nào lau sạch Mặc Triều Bạch dứt khoát áp trán mình vào trán Mộ Khanh Trần rồi thở dài.

“Xin lỗi”

Một lúc lâu sau Mộ Khanh Trần vẫn tiếp tục úp mặt vào ngực Mặc Triều Bạch mà thổn thức.

Mặc Triều Bạch bèn dùng dây trói tiên mà Trầm Du đã cho Mộ Khanh Trần trói tên trưởng lão lại, rồi bảo dân làng đem hắn nhốt vào kho củi.

Giải quyết xong mọi chuyện Mặc Triều Bạch bèn ôm Mộ Khanh Trần bay về ngôi nhà tranh trên vách núi của Mộ Khanh Trần.