“ Lột da cậu ra, nhất định sẽ mọc lông thú khắp người.”
“ Cậu muốn chết à?” Ngân Hách bĩu môi.
Một câu nói đùa suýt chút gây họa sát thân.
“ Cậu muốn gϊếŧ tớ hả? Cậu có thể gϊếŧ tớ không?”
“ Gϊếŧ cậu tất nhiên không vấn đề gì.”
“ Thật không, toàn làm chuyện xấu. Cậu có thể dùng nhiều lời lẽ văn minh hơn không?”
“ Được rồi, biết rồi.”
Tôi vùng ra khỏi lòng Ngân Hách, chìm đắm trong hạnh phúc, đi vào phòng nằm trên giường nhìn trần nhà. Bỗng cảm thấy, hôm nay, trần nhà rất cao, có lẽ vì tâm trạng tôi rất vui.
Tôi quên đi sự thực là không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhắm mắt lại.
Cộc, cộc...
Tôi ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang mở từ từ. Hoá ra là dì đang mặc cái áo tôi tặng, vui mừng đứng ở cửa, dì vuốt chiếc áo như vuốt vàng vậy, nói:
“ Cảm ơn con, cái áo này quả thật rất đẹp...”
“ Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà, dì khách sáo quá.”
“ Một cái áo thì sao? Nhưng lâu rồi, dì không nhận được món quà nào như thế này.”
“ Thế chú nhà ở nhà nè... Con cái dì nè, họ không tặng quà cho dì à?”
“ À... Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi....”
“ Hả? Ý dì là....”
Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của dì, tôi biết không nên nói nữa, liền im miệng lại. Dì gượng cười:” Họ đều không còn nữa. Mấy năm trước, họ đã chết cả trong một tai nạn giao thông.”
“ Hả?”
Bởi vì, dì lúc nào cũng lạc quan, kiên cường như thế, tôi cũng không quen với việc dì cứ ở nhà chúng tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới biết, tôi không biết tí gì về chuyện của dì. Không, tôi căn bản không muốn biết.
Tôi nhìn dì đang đứng ở cửa, ngại ngùng nói:” Dì ngồi đi....”
Dì ngồi lên ghế tôi chỉ, nắm chặt tay tôi:” Huệ Bân năm nay 19 tuổi rồi phải không?”
“ Dạ...”
Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bi thương của dì...
“ 19 tuổi...Thế có lẽ bằng tuổi Mẫn Chi của dì.”
“ Dì...”
“ Dì chỉ cần vừa nhìn thấy Huệ Bân thì rất vui, bởi vì con giống như con gái của dì.”
Xem tôi...là con gái? Bên cạnh tôi có một người yêu thương bảo vệ tôi như con gái mình? Tôi bỗng nhớ đến mẹ. Nếu mẹ còn sống, có phải cũng sẽ như thế?
“ Cho nên, dì không dám đi đâu cả, cũng không muốn đi, cứ ở lì nhà con. Bởi vì, dì thích Huệ Bân, cũng thích chủ tịch.... cho nên...”
“ Con cũng rất thích dì. Dì hãy ở cạnh bên con đi.”
“ Ừ, dì cũng hy vọng như thế. Huệ Bân, con nhất thiết không được tuỳ tiện làm tổn thương những gì con yêu. Có thể ở cạnh người mình yêu là hạnh phúc đấy!”
Tôi rất rõ ẩn ý sâu xa của câu nói này, đối với câu nói của dì, tôi không thể trả lời hấp tấp được.
Dì đang cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ thê lương:” Dì sẽ quý trọng chiếc áo này. Dì sẽ không lải nhải chuyện này với con nữa.”
“ Không phải. Dì có thể thường xuyên nói với con.”
“ Dì già rồi. Hây...Con gần đây thế nào?”
“ Dạ? À, chuyện đó....” Cả ngày chỉ lo ngủ gật, học tập sao có tiến triển chứ?
“ Sao thế? Sự nghiệp có vấn đề gì à?”
“ Sự nghiệp?” Tôi nhìn dì, không rõ tại sao lại như thế.
“ Dì nói là sự nghiệp tuổi trẻ, sự nghiệp tình yêu của con đâý!”
À...Dì thật là...
“ Xem ra tiến triển rất tốt rồi. Ha ha.... Nếu dì có thể nhìn thấy con của Huệ Bân, thế thì dì có chết cũng không còn gì phải hối tiếc nữa.”
“ À...dì, sao dì bỗng nhiên lại nói những chuyện này...”
“ Ha ha.... Xem ra dì có hơi lo lắng rồi. Kéo Huệ Bân chỉ để nói những lời vô bổ này...”
“...”
“ Chú rể nhất định là Ngân Hách phải không?”
Dì nhìn thấy tôi nhảy dựng trên giường, liền cười ha hả đi ra khỏi phòng, xuống lầu. Quả nhiên, kết thúc vẫn mơ hồ như thế? Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Reng... Chủ nhân, nghe điện thoại!
“ Gì thế!”
“ Sao cậu lại nghe điện thoại với thái độ đó.?” Lúc này, Thái Nguyên lại gọi điện cho tôi.
“ Thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“ Tớ cuối cùng cũng thăm dò được rồi.”
“ Cái gì?”
“ Là Cường Thịnh Phái. Theo tin tình báo tớ hiện thu thập được, tớ xác định là Cường Thịnh Phái.”
“ Sao cậu khẳng định như thế?”
“ Tớ đã thăm dò được những tên chủ chốt của Cường Thịnh Phái. Thời gian qua, tớ đã rất nỗ lực và rất gian khổ.”
“ Thế, cũng chẳng qua là một ngày hôm nay. Cậu cũng vất cả một buổi sáng, phải không?”
“ Tóm lại, cậu nghe tớ nói tiếp đây. Cả ngày nay, tớ đã chạy khắp nơi, đế giày sắp rách, lúc này mới nhìn thấy người của Cường Thịnh Phái. Quan trọng là, trên vai bọn người Cường Thịnh Phái có vết xăm hình chữ thập!”
“ Vai? Vết xăm tớ nhìn thấy là trên bắp tay.”
“ Bọn người có vết xăm trên bắp tay cũng là thuộc hạ của bọn chúng, vết xăm, trên vai mới là cấp trên. Thành viên cũng phân hai cấp. Xem ra, chuyện mẹ cậu là do bọn cấp dưới xử lý.”
Người cấp dưới.... Cảnh tượng đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nắm chặt nắm tay: “ Bọn người đó trốn ở đâu?”
“ Cậu đừng kích động, nghe tớ nói trước đã. Tớ cũng muôn vàn gian khổ mới liên lạc được với người biết rõ sự việc đề thăm dò bọn chúng. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn cứ của bọn chúng, việc khó hơn là tớ tưởng tượng. Bây giờ còn đang mai phục đợi bọn chúng xuất hiện. Nhưng...”
“ Hừ...”
“ Đừng lo lắng. Người có chí thì việc....việc...việc....” Thái Nguyên cà lăm.
“ Việc tất thành. Cho nên đừng lo lắng, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Phải không?”
“ Đó chính là điều tớ muốn nói! Cậu và tớ thật hiểu lòng nhau.”
“....Thằng nhóc con.”
“ Làm phiền cậu, đừng dùng câu này, bởi vì tớ còn sống trên đời.”
“ Điên...”
“ Con nha đầu này, chữ phía sau, ghép hay thật.”
Câu nói đùa củ Thái Nguyên khiến tôi bật cười. Tên này thật biết đùa. Tôi thở dài, sau đó nói:“ Cảm ơn.”
“ Gì cơ?”
“ Mỗi lần đều làm mất thời gian của cậu, thật ngại quá.”
“ Chúng mình là bạn mà. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu cậu mời tớ uống một ly rượu, tớ sẽ cảm ơn cậu. Nếu cậu mời tớ uống hai ly rượu, tớ sẽ yêu cậu. Nếu cậu mời tớ uống ba ly rượu, tớ rất yêu cậu.”
“ Tóm lại, cảm ơn cậu. Tớ cúp máy đây.”
Tít...
Thái Nguyên chỉ cần mở cái máy nói của hắn thì sẽ nói không dứt. Cho nên, nói chuyện điện thoại với hắn, thì phải biết gác máy đúng lúc.
Tôi nằm trên giường, nghĩ đến chuyện Cường Thịnh Phái, cứ nghĩ, cứ nghĩ đến lúc chìm vào giấc ngủ.
* * * * * *
“ Hơ...hơ...” Tú Nhi giờ này vẫn còn ngáp.
Tôi hỏi: “ Tối qua cậu làm gì?”
“ Bởi vì, môn tiếng Anh chỉ thi được 52 điểm, mẹ tớ lấy quyển từ điển tiếng Anh đánh tớ một trận. May mà không phải vỏ CD.”
Tú Nhi chưa đinh lại thần hồn, rùng mình. Tiếng Anh thì được 52 điểm là vì vẫn còn để những đáp án sai, không sửa lại. Giờ tiếng Anh hôm sau, nó vẫn nằm ngủ trên bàn như thường, tính ương ngạnh của con nha đầu này thật khiến người ta phục sát đất. Tôi cũng ngủ trong giờ Anh Văn, nên bị thầy Anh văn nói lại với thầy chủ nhiệm. Kết quả, hai đứa chúng tôi phải quét dọn nhà vệ sinh.
“ A, đứa đáng chết nào lại làm phân dính ra ngoài thế này?!” Tú Nhi gào lên tuyệt vọng.
Tôi không phát biểu bất kì ý kiến nào về điều này.
Chúng tôi oẳn tù tì để phân công, Tú Nhi bị thua phải phụ trách dội bồn cầu, còn tôi quét dọn nền nhà. Tôi múc một gáo nước đầy, chà mạnh trên nền nhà.
Tú Nhi kêu thảm thương: “ Đứa đáng chết nào, hậu môn ở sau mông, ngay bồn cầu cũng không đi đúng chỗ là sao, làm phân dính cả ra ngoài. Nếu tớ mà bắt được thằng này, tớ nhất định kéo hắn đến bệnh viện để phẫu thuật sửa lại vị trí hậu môn.”
“ Ào!”
Mắt tôi vừa nhìn Tú Nhi, tay vừa cầm gáo tạt nước xuống nền nhà.
“ A...mát quá...”
Tôi quay ngay lại, phát hiện tất cả nước trong gáo đều dội lên người Tóc Xám.Chết tiệt!
Chúng tôi quét dọn phòng vệ sinh nữa trước, rồi đến phòng vệ sinh nam, không ngờ lại có người bước vào.
Áo sơ mi của Tóc Xám đều ướt cả. Tuy tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng những lời vọt ra từ miệng lại là:
“ Lúc trên lầu nhìn trộm người khác, tôi đã nhận ra rồi. Đáng đời.” Cái miệng chết tiệt của tôi.
“ Đó là tại cậu không chú ý.”
“ Đúng thế, thật xin lỗi, lần này cậu hài lòng rồi chứ?”
Tóc Xám nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu cởi từng nút áo trên áo sơ mi mình.
“ Này. cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
“ Đã ướt rồi thì phải đem nó hong khô chứ.”
Chưa kịp ngăn hắn, hắn đã cởϊ áσ sơ mi ra rồi.
“ Này! Đồ biếи ŧɦái!”
Gáo nước trên tay tôi rơi xuống đất.
Tròng đen mở to, ánh mắt tôi chỉ dừng ở một chỗ:
Đó chính là hình xăm cây thánh giá trên vai Tóc Xám!