Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Săn Ác Quỷ

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu rốt cuộc vẫn chưa giúp tớ phải không?"

"Cũng không có cơ hội giúp cậu."

Câu nói: "Bạn gái tôi thật cừ" làm bọn con gái đều rút lui cả. Chỉ một câu nói như thế đã kết thúc chuyện này, tôi gãi gãi đầu nhìn Ngân hách rồi lại nhìn về phía trước.

"này, có thể ngửi thấy mùi bia không?"

"Ừ, có thể."

"nồng lắm phải không?"

"Ừ."

"Bây giờ về nhà à?"

"Ừ, tất nhiên."

"Nếu bị bố phát hiện tớ uống rượu thì chúng ta chết chắc! Chúng ta tìm chỗ nào đó để tan bớt mùi rượu rồi hãy về."

"Xem ra còn rất tỉnh táo, chỉ là mùi rượu quá nồng. Đi thôi."

Tôi cùng Ngân Hách đi vào một công viên nhỏ, ngọn đèn đường chiếu vào một chiếc ghế dài. Tôi ngồi trên ghế, phủi phủi áo như để xua đi mùi rượu. Không bao lâu, Ngân Hách cầm chai nước đi đến.

"Ồ, cám ơn!"

Tôi uống chai nước Ngân Hách đưa, anh ta ngồi cạnh tôi. Tôi im lặng cảm nhận sự yên lành mà ánh sáng của ngọn đèn đường mang lại, nó có màu đỏ. Ánh sáng màu đỏ? Tôi cũng không uống nhiều rượu lắm, tỉnh thì rất tỉnh, chỉ là đã ngấm hơi rượu.

"Học sinh lớp 12 uống rượu cũng được sao?" NGân Hách hoỉ.

"Không phải đều uống rồi sao?"

"Não sẽ không trở nên ngốc chứ?"

"Vẫn tốt, chỉ chút xíu này thì đáng kể gì."

"Nếu xếp hạng nhất toàn trường từ dưới đếm lên thì sao?"

"Còn sao nữa, tốn tiền thôi." Nghe tôi đùa, Ngân Hách cười hì hì. Tôi uống ừng ực, hết cả chai nước, đưa chai không cho Ngân Hách, nói: "Tiểu nhị, đem vứt đi đi."

"Tiểu nhị?"

"Biết rồi, thằng nhóc này."

"Chưa tỉnh rượu à? Để giúp cho tỉnh nhé?"

ĐỒ... Không phải là đùa thôi sao, lại tỏ thái độ như thế? Nếu tôi ném chai không vào mặt cậu, tôi đã sớm ra tay rồi. Tôi gãi gãi đầu nhìn Ngân Hách, hắn cười hì hì, sau đó bỗng im lặng.

Bạn đã trải qua cái không khí ngồi dưới ánh sáng đèn màu đỏ chứ không phải màu cam trong công viên ít người lui tới chứ? Quả thật, tình yêu có thể gϊếŧ chết người.

Tôi nhìn ngó xung quanh, Ngân Hách khoác tay lên vai tôi.

"Hử? Làm gì thế?"

"Sao? Tớ phạm tội gì à? Sao hoảng hốt dữ vậy?"

"Hả? Đâu có."

"..."

"..."

"Nếu có trách nhiệm thì bỏ tay ra." Tôi nói.

"Có phải có suy nghĩ gì bậy bạ không?"

"Đồ điên!"

"Phủ định mạnh mẽ thì tức là khẳng định."

"Nói... nói gì thế." Qua loa cho xong chuyện, tôi nhìn sang chỗ khác, Ngân Hách kéo tôi về phía anh ta, để tôi dựa vào người, tim tôi sắp nổ tung rồi.

"Vẫn còn mùi rượu này."

"Thế à? Không tan đi sao?"

"Có phải trèo tường thì tốt hơn."

"Cậu muốn leo lầu nhà tớ à? Nhưng rất nguy hiểm đến tính mạng. Nhà tớ có lắp hệ thống báo động, nếu có người trèo tường thì sẽ reo lên. Sau đó, cảnh sát sẽ xông vào."

"Thế thì làm sao?"

"Không biết."

Lại im lặng...

Tôi vội vàng tìm gì đó để nói. "Này, đèn đường là màu đỏ phải không? Kỳ lạ thật, đa số đèn đường đều màu cam?"

"Đúng thế."

"Bây giờ còn làm đèn đường màu đỏ à? Có phải là sai sót không?" Tóm lại là kỳ lạ hiếm thấy.

Ngân Hách chỉ cây đèn nói: "Loại đèn này có phải là chủ yếu dùng ở nơi khác?"

Nơi khác?

"Nó chủ yếu dùng ở tiệm bán thịt..."

"Hả?!"

"A, điếc tai quá." Ngân Hách xịu mặt, ngồi xa tôi ra, vừa bịt chặt tay mình, vừa tròn mắt nhìn tôi, vẻ lo lắng: "Tiệm bán thịt heo thì sao? Tiệm thịt có gì không bình thường?"

"Không... không có. ha ha! Là vì muốn tỉnh rượu nên hét lớn như vậy. Ha ha."

"Tớ cứ tưởng thủng màng nhĩ rồi."

Chút âm thanh này thì màng nhĩ có thể thủng được sao? Tất nhiên có thể bị thủng, có thể lắm, nếu ngồi bên cạnh hét lớn hết sức!

Ngân Hách có thể vì bị ù tai nên lắc mạnh đầu. Sau đó, hắn lại khoác tay lên vai tôi, nói: "đang nghĩ bậy bạ gì thế? Nói thật đi."

"Nói gì thế, không có."

"Nếu nói dối sẽ bị trừng phạt?"

"Không nói dối... hứ!"

Tôi chột dạ, quay nhìn chỗ khác. Ngân Hách hôn tôi. Uống rượu xong, ngồi trên ghế dài đươck chiếu sáng bởi ánh sáng đèn màu đỏ, rốt cuộc, tôi đang làm việc kỳ lạ gì thế này?

Tuy nghĩ như thế, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Mặt khác, tôi cảm thấy tại sao lại để hắn tấn công như thế?

Ngân Hách nắm chặt vai tôi...

Hồi lâu sau, khi đầu óc tôi ù đi, Ngân Hách mời rời môi khỏi môi tôi.

"phù... phù!"

Tôi cúi đầu thở dốc. hắn xoa đầu tôi nói:

"Lần đầu tiên à?"

"Tức là nói, cậu không phải là lần đầu tiên. Hơ hơ... ý cậu như thế phải không?"

"Ừ, tất nhiên."

"Đồ tồi."

"Cậu cúi đầu nhìn giống số 1."

NÓi gì thế chứ?

"Số 1 trong số những con bò Hàn Quốc, giống như từ tiệm thịt ra."

Tên khốn này, ta đánh chết ngươi! Hắn sao có thể có tài ăn nói đầy mình thế nhỉ?Tức chết được!

Tôi điều hoà xong hơi thở, hét lớn: "Này, nhưng tớ đã làm sai chuyện gì?"

"Nói dối."

"Tớ nói dối khi nào?"

"Nói thật với lương tâm mình đi, rốt cuộc có nói dối không?"

Chuyện này, tất nhiên tôi làm không được! Tôi không nói được câu nào.

Ngân Hách lại xoa đầu tôi nói:

"Em nói dối rồi, anh phạt em."
« Chương TrướcChương Tiếp »