Chương 36

"Đồ lừa gạt!" Tôi la lớn.

"Là thật mà."

"Bây giờ cách lúc nói xin lỗi mới có mấy tiếng đồng hồ."

"...?"

"Cậu chẳng phải đã nói xin lỗi sao! Cậu làm tôi tổn thương nhiều như thế. Tôi đi đánh nhau trở về thì sự việc thay đổi? Cậu tưởng tôi vì cậu mà đi đánh nhau sao? Không phải đâu, cậu yên tâm, cho dù không có cậu, đây cũng là việc nên đánh. Không phải vì cậu, cho nên, xin cậu đừng vì an ủi tôi mà tạm đổi ý."

Vừa lên tới lầu 1, tôi đã nói một hơi. Ngân Hách đứng lặng nhìn tôi. Bố tuy cấm chúng tôi quá gần gũi, nhưng lại tích cực khuyến khích chúng tôi yêu nhau đúng mực. Nhưng tôi không thấy thoải mái, không thể tuỳ tiện tin vào những thay đổi đột ngột thế này. Bởi vì, một người không thể thay đổi tới thay đổi lui trong một ngày.

"Ai nói là đổi ý tạm thời? Cậu tại sao lại tuỳ tiện khẳng định?" Ngân Hách nói.

"Không thể thay đổi dễ dàng thế được!"

"Không có thay đổi."

"Cái gì?"

"Không có thay đổi. Trước khi cậu bày tỏ lòng mình, tôi đã thích cậu ròi." Ngân Hách vẫn nói.

"Thế tại sao lại từ chối tôi? Trước sau không có lôgic gì cả!" Không nên dồn hỏi như thế, đây cũng không phải ý định ban đầu của tôi. Hình như, tôi có chút hy vọng, thật ra, tôi rất vui, tim đập liên hồi. Nhung vì hắn từng nói câu "Xin lỗi" mà trong lòng tôi, có một góc còn sót lại cảm giác thất vọng.

"Tôi tưởng mình có thể im lặng và có thể đợi 6 tháng." Là lời Ngân Hách.

"..."

"6 tháng sau, nếu cậu còn thích tôi, tôi sẽ tỏ tình với cậu trước."

"Sao cơ?"

"Nhưng tôi không nhẫn nại nhu mình tưởng tượng. Thật ra, nhìn thấy cậu ủ ê rời khỏi nhà, tôi rất muốn giữ cậu lại. Bởi vì... bởi vì... rất lâu trước đó, tôi đã thích cậu rồi."

Mắt tôi không phải là thấu kính, không phải vật có thể tuỳ ý phóng to mọi thứ lên xem đó. Nhưng, hình ảnh Ngân Hách cứ lớn dần lên trước mắt tôi. Lẽ nào, tôi có gì dị thường? Nếu một nơi nào đó trong lòng tôi có nắng xuân chiếu vào, ở đó sẽ có trăm hoa đua nở, có lẽ là cảm giác này.

"Khóc gì chứ?" Giọng Ngân Hách.

Như tảng băng lạnh giá bị tan ra, nước mắt tôi đầm đìa. Nước mắt tôi không phải dễ dàng tuôn ra, bây giờ, nó sao lại chảy không ngừng? Có lẽ là vì Ngân Hách loé sáng quá...

"Tớ không có khóc."

"Thế lúc nãy?"

Khốn kiếp, lúc này còn giả vờ không biết?

Ngân Hách im lặng nhìn tôi, tôi cũng lau nước mắt rồi ngẩng nhìn anh ta.

"Tớ sẽ quên chuyện hôm nay mình đã khóc. Không dễ gì thích một người nhỏ hơn mình một tuổi!" Khó cho cậu rồi, Ngân Hách ạ. "Tôi nghĩ có thể Thần tình yêu uống rượu xong, đã bắn nhầm mũi tên. Nếu không như thế, tôi sao lại yêu thằng nhóc nhỏ hơn tôi?"

"đừng đùa nữa, chỉ là kém hơn mấy tháng."

"Mấy tháng dài lắm, cậu không thể xem thường mấy tháng này."

"Tuổi lớn hơn là chuyện có gì đáng khoe khoang?"

"Nói hcuyện nghe hay thật!"

"Cậu thì sao?"

Chúng tôi cứ mỗi người một câu, cãi qua cãi lại. Nhưng tôi không tăng huyết áp, trái lại, tâm trạng càng vui hơn. Tôi mỉm cười với Ngân Hách, Ngân Hách cũng mỉm cười với tôi.

"Sự giúp đỡ của dì rất lớn."

"Dì?" Tôi tròn mắt nhìn Ngân Hách hỏi lại.

Ngân Hách nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: "Hình như là dì nói rất nhiều với chủ tịch. Nào là, hành vi của tôi giống như hành vi mà một người chồng nên làm. Nào là, cậu nghe lời tôi như thế nào. Nào là, dì thấy chúng ta giống như trời sinh một đôi, nếu tan rã, thì sẽ thành bi kịch lớn nhất sau Ngưu Lang và Chức Nữ."

Bi kịch lớn nhất sau Ngưu Lang Chức Nữ. Chồng... Trời sinh một đôi?... Dì, dì hãy suy nghĩ kỹ những gì muốn nói rồi hãy nói ra được không?

Trong phòng chìm vào im lặng, tôi nắm chặt tay. Trước tiên, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh chút xíu. Trong một ngày tốt đẹp thế này, nếu co người lại, thì chỉ có mình tôi là người bị hại, không phải sao? "Ưʍ... ngượng quá."

"...?"

"Sau này, xin quan tâm nhiều hơn!" Nghe tôi nói, Ngân Hách vẫn nắm tay tôi và đứng lặng nhìn, rồi nói: "Chúng mình là quan hệ gì nhỉ?"

"Tóm lại! Cậu vừa là người giám sát tớ, vừa là... là... chính là người đó!"

"Người đó là người gì?"

Tên đáng ghét, đừng ngoác miệng cười mà hỏi vấn đề này như thế.

"Tóm, tóm lại là người đó. Cậu đã là người giám sát tớ, vừa là người đó..."

"Người đó là gì?"

Từ "Bạn trai" sao lại ngại nói ra đến thế.

"Đáng ghét."

"Chúng ta oẳn tù tì đi. Nếu cậu thua, cậu phải nói ra tớ là bạn trai của cậu. Nếu tớ thắng thì cậu nói Người đó là gì."

"Ừ, đồng ý. Hả? Này, chẳng phải cũng như nhau sao!"

"Tóm lại, cậu đồng ý rồi! Nào, oẳn tù tì."

Kiếp trước, tôi chắc là cái xoáy nuớc, xoáy lại cũng không thể mỗi lần đều bị chi phối. Trời ạ, tôi ra cái bao, hắn ra cái kéo.

"Con trai sao có thể ra cái kéo chứ? Nên ra cái búa!"

"Cậu định an ủi mình bằng những câu nhảm nhí đó à?"

"Ơ..."

Tóm lại cho dù có phải bị chi phối hay không, tôi cũng phải nói ra trước, hay nói là do tôi chấm dấu chấm câu.

"Cũng... cũng chính là nói... Cậu đã là người giám sát tớ, vừa là bạn trai tớ. Thật không biết mình thế nào nữa, lại để thằng nhóc..."

Nghe tôi nói, Ngân Hách nắm chặt hai má tôi kéo lại trước mặt mình nói:

"Thằng nhóc thì lẽ nào không có trái tim?"

******

Sáng sớm hôm sau, tôi gần như ngủ gật trên bàn ăn.

"Huệ Bân, sao con buồn ngũ dữ vậy?"

"Dạ... làm bài tập."

Có bài tập gì đâu! Tôi chơi game với Ngân Hách, chơi suốt đêm. Tôi buồn ngủ đến nỗi tóc đều sắp dựng đứng lên, mắt nhìn thấy lờ mờ. Nhưng ngược lại, Ngân Hách quá tỉnh táo nhỉ? Rất tỉnh.

"Cậu cũng chơi cùng sao lại tỉnh như thế?"

"Mới mấy tiếng đồng hồ?"

"Tớ chỉ ngủ có 4 tiếng."

"Nhiều quá rồi."

Khoan đã, tôi phải kiểm tra một chút. Tiền điện nhà tôi nếu tăng mạnh, chắc chắn là vì máy tình trong phòng Ngân Hách hoạt động không biết ngày đêm

"định tiếp tục nhìn bằng con mắt đó à?"

"mắt tôi thế nào?"

"Mi sưng phù rồi."

"Tớ cũng muốn nhìn thế giới này." Gần đây, mắt tôi bị sưng nhiều lần đến thế, đáng ghét thật.

"Không phải người?"

"Cậu là người à? Luôn như thế? Tớ cũng phải chọn chuyện gì đáng chờ đợi rồi hãy chờ."

"Đúng thế."

Xin cậu đừng nhại giọng người khác được không?

"Cậu chẳng thể nhường tôi chút nào sao? Ăn phần cơm của cậu đi, có thể sẽ trễ học đấy."

"Trèo tường vào."

"Trèo tưởng không phải không được, nhưng sẽ làm bẩn quần áo."

"Nào, sáp trễ rồi, mau đi thôi!"

"Ừ! Đi thôi."

Lại bị Ngân Hách chi phối, tôi sắp điên mất, đứng dậy, tôi đi ra theo Ngân Hách. Dì đuổi theo kéo tôi lại.

"Da? Gì ạ?"

Dì nói nhỏ vào tai tôi, tôi nghe xong, suýt chút không thể đi đến trường, bởi vì, nó quá hoang đường.

"Dì chẳng phải nói rồi sao? Quan tâm dịu dàng chính là chiêu của người phụ nữ."