"Ngân... Hách..."
Giọng tôi hơi run run. Ngân Hách hơi cúi đầu, nheo mắt nói: "Ở đây làm gì? Không vào học?"
"Ơ..."
"Tôi gọi điện cho chủ tịch..."
Vẫn giọng nói đó, vẫn giọng điệu đó, vẫn hành vi đó, nhưng tại sao không dám nhìn vào mắt tôi.
Qua khe cửa, Tú Nhi nhìn thấy Ngân Hách, nó sợ quá, quay lưng đi.
Bây giờ, chỉ có mình tôi thu dọn tàn cuộc này. Có nằm mơ cũng không ngờ, tôi có thể để lộ bí mật trong lòng ở một tình huống như thế. Bây giờ làm sao thu dọn tàn cuộc?
"Học sinh lớp 12, chỉ mấy ngày nữa là thi tốt nghiệp, mà còn lười biếng à?"
"Kệ tôi, nhưng Ngân Hách..."
"Tôi xuống lầu đây."
Tôi chưa kịp phản ứng gì, Ngân Hách đã đi xuống rồi. Có thể là không muốn nghe tôi nói tiếp, tôi bị bỏ rơi rồi sao? Nếu không thì hắn bị tôi doạ rồi? Bởi vì quá bất ngờ, nếu không thì hán là muốn xem như không nghe thấy gì.
Sau khi tôi và Ngân Hách chia tay như thế, mãi đến khi tan học về nhà mới chạm mặt nhau. Tất nhiên trên đường về, chúng tôi không ai nhắc tới chuyện trên sân thượng.
"Cậu nhìn trộm gì thế?" Hắn hỏi.
"Không, không có..."
"Mặt tôi dính gì à?"
"Không có."
"Mặt cậu dính gì kìa."
"Hả?"
"Vậy mà tin à?"
Hắn đang lấy tôi làm trò đùa, tôi nhìn hắn hầm hầm. Sau đó, chúng tôi ai cũng không nói lời nào, cũng không có gì muốn nói, cũng không có tâm trạng hỏi.
Về tơí nhà, bỏ cặp xuống, điện thoại tôi reo lên. Là Thái Nguyên, lâu rồi không liên lạc.
"Gì thế?" Tôi hỏi.
"Hì! Gần đây cậu có kiềm chế tính nóng nảy để sống thoải mái không?"
"Ừ, sống rất tốt, chỉ cần cậu im hơi lặng tiếng."
"Biết, biết. Tớ rất hiểu người em gái này... nhớ người anh này nhiều lắm."
"Gần đây, người muốn nhảy lầu không có dây nhiều thật đấy."
"...?"
"Lý do gọi điện cho tôi là gì? Nếu không muốn rơi từ trên cửa sổ xuốngthì mau nói ra cho tôi."
"Có chuyện gì à? Cậu làm gì mà đáng sợ thế. Lý do một đứa trẻ truớc giờ hiền lành, lương thiện, bỗng nhiên giống như ngựa tuột khỏi dây cương là gì? Nếu tớ ở trước mặt cậu, cậu sớm đã tặng tớ một đá, phải không?"
"Hoàn toàn có thể."
"Tôi sợ quá. Mấy hôm trước, tớ bị trượt ngã, hình như đó cũng là do cậu nguyền rủa tớ."
"Nếu cậu chỉ nói những chuyện này thì tớ thấy tiếc tiền điện thoại quá. Cúp máy đây."
"Đừng! Đừng! Đợi đã!"
Bây giờ mới nhớ đến nội dung chính. Tên ngốc này.
"Gần đây, tớ thăm dò khắp nơi. Nghe nói, quả thật là có một nhóm người xăm hiùnh chữ thập trên cánh tay. Nhưng trước giò, tớ chưa từng nghe qua nơi này, không phải tổ chức xã hội đen gì cả. Xem ra cũng không giống người làm những chuyện như gϊếŧ người. Có thể là quí tộc nghèo khổ, hoặc là tổ chức xã hội sống bơ vơ. Nhưng hình xăm cây thánh giá mà cậu nói hình như chỉ có trên cánh tay bọn họ, cho nên, tớ nói với cậu."
"Ở đâu?"
"Quán bar trong hẻm Á m Đống, cậu còn nhớ chứ?"
"Còn."
"Phải đó. Nhớ năm xưa, cậu chẳng phải nổi tiếng cả vùng sao? Vừa nói cậu xuất hiện, cả hẻm đều bàn tán xôn xao. Lúc đó câậuđánh hạ tất cản hững tên đầu đường xó chợ ở đó bằng nắm đấm của mình. Tất cả bọn côn đồ của tổ chức xã hội đen đều muốn lấy lòng cậu."
"Câụ nhất định phải nói tràng giang đại hải sao?"
"Ừ, phải, tớ là nói..mà."
Tên này thật là lắm lời, bắt đầu câu chuyện dài lê thế, nói một hồi thì đi xa hơn 3000 dặm.
"QUán bar lớn nhất trong hẻm Á m Đống là bar Đại Hàn, nổi tiếng với phong cách truyền thống. Nhóm người xăm hình chữ thập trên cánh tay thường xuất hiện ở đó. Tó đã kiểm tra rồi, hình xăm đó quả thật là giống như cậu nói. Nhưng... chuyện bọn chúng làm..."
"sao?"
"... Hơi tồi tệ một chút. Chúng nổi tiếng là dùng những thủ đoạn hèn hạ, đê tiện để đánh nhau. Gần đây, cảnh sát đang bắt bọn chúng."
"Có lẽ mọi người ghét sự xấu xa của bọn chúng, mà vì sợ nên đều trốn tránh chúng."
"Có thể. Cậu định thế nào?"
"Còn thế nào nữa? Ngày mai là cuối tuần, tớ tất nhiên phải đích thân đi một chuyến."
"người giám sát cậu thì sao?"
"Đó là việc của tớ. Tóm lại, cám ơn cậu."
"Nếu cảm ơn tớ thì mời tớ uống ly rượu."
Cạch!
Tiếc tiền điện thoại, nên cúp mấy thì cúp.
Tôi thay quần áo, thấy hơi đói, muốn xuống lầu nấu tô mì ăn.
"Làm gì thế? Ăn vụng à?"
Tôi quay lại, là Ngân hách.
"Ơ... Cậu có chuyện gì?"
"Nấu tô mì ăn cơm."
"Tôi ăn thì nóí là ăn vụng, cậu ăn thì là ăn cơm à?"
"Tôi xem ra là đường đường chính chính. Dáng vẻ của cậu hơi..."
Tôi thừa nhận, dáng vẻ của tôi xem ra cũng giống như bị bắt quả tang đang ăn vụng, vội vàng rót nước vào rồi lên lầu, ngồi trên ghế nệm phòng khách. Chảng bao lâu sau, Ngân Hách cũng lên, ngồi đối diện với tôi.
"Này, tương ớt đâu?" Tôi hỏi.
"Không cầm lên à?" Hắn hỏi lại.
"Tôi cứ tưởng cậu cầm!"
"Tôi cầm làm gì? Tôi tưởng cậu đi lấy rồi."
"Hừm..."
Tôi im lặng và mở tô mì ăn, không còn gì đáng nói nữa. Với tôi lúc này, nhìn mặt hắn cũng là một áp lực. Thoáng chốc, đã giải quyết xong tô mì, tôi định về phòng thì Ngân Hách giữ lại.
"Gì thế?" Tôi cáu gắt.
"Cậu có vẻ lúng túng?"
"...?"
Ngân Hách cũng nhận ra sao? Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn đã nhận thấy điều đó.
"Thời gian không còn nhiều nữa, cậu đừng như thế." Hắn nói.
"Gì cơ?"
"Bây giờ chỉ còn lại 6 tháng, cho nên chúng ta tốt nhất nên tự nhiên một chút."
"Có gì không tự nhiên chứ?"
Tôi cũng không ngờ giọng điệu của mình lại có ý châm chọc như thế, đã giả vờ không biết thì giả đến cùng vậy! Cái này gì đáng gì.
"Là không tự nhiên."
"Đâu có như thế? Chẳng phải nên có lý do sao?"
"..."
"Cuộc đối thoại trên sân thượng, cậu đều nghe cả."
"Ừ."
"Cho nên thếd nào?" Lại thêm phản ứng không ngờ tới, giong nói tôi run run, không có gì đáng sợ cả. Lúc đánh nhau chỉ lo đánh, cho dù đối thủ là một nhóm nhiều tên, tôi chỉ biết đứng dậy. Trong trí nhớ của tôi không có chuyện, vì sợ hãi mà ngồi bệt tại chỗ, nhưng lúc này, tôi rất sợ không khí im lặng, tĩnh mịch này.
Ngân Hách chậm rãi nói:
"... Xin lỗi."