Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Săn Ác Quỷ

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoang đường, huyết áp tôi tăng lên! Tôi thơ thẩn đi vào lớp. Xung quanh lại bàn tán xôn xao, nhao nhao hỏi tôi là quà của ai tặng. Tôi nhất quyết không trả lời, trong tình huống này, làm ngơ là thượng sách. Tiết học tiếp theo, tôi cầm bút viết loạn xạ như bị thần kinh.

Gì chứ? Em gái cần phải bảo vệ gì chứ? Nhảm nhí, giọng nói nhảm nhí lại vang bên tai tôi.

Nhảm nhí vô cùng! Thật sự sắp điên rồi.

Tôi cũng không phải không nghĩ qua sẽ đánh hắn tơi bời. Nhưng không may là chuông vào lớp reo lên, tôi đành phải đi lên lầu. Lửa giận ngùn ngụt trong lòng tôi không dễ gì dập tắt. Hắn vẫn nhìn theo tôi chằm chằm.

“Nào, mọi người mở sách trang 302. Ở trang 302 có bức hình, trong hình có một cô gái rất đẹp phải không?...

“Hắn quả thật nói xằng nói bậy, nhảm nhí, thật muốn đánh chết ngươi.”

“Hử…ưm… Huệ Bân, có gì không…. Hài lòng về cô à?”

“Ta sẽ lấy máy khâu khâu miệng ngươi lại, để ngươi không nói được nữa.”

“Huệ Bân, cho dù không thích cô, những lời như vậy có thể nói nhỏ giọng thôi!”

“Ta sẽ móc mắt ngươi.”

Chỉ nghĩ đến Ngân Hách, tôi vừa nói một mình vừa cầm viết vẽ loạn xạ. Nhưng bỗng cảm thấy không khí xung quanh có vẻ không bình thường, tôi ngẩng đầu nhìn. Tất cả các học sinh đều nhìn tôi.

“Sao thế?”

Hỏi bạn cùng bàn, bạn chỉ lắc đầu. Ngẩng lên nhìn cô, mặt cô tỏ vẻ bị tổn thương.

Sao lại thế chứ?

Sau này tôi mới biết, hóa ra là cô hiểu lầm những lời tôi lẩm bẩm là nói với cô. Tôi không có cơ hội giải thích, bị đuổi ra khỏi lớp học thân thương. Tóm lại, từ sau khi gặp hắn, không có chuyện gì thuận lợi.

“Hử?”

Ngoài ra, lúc học môn xã hội, tôi bị cảm! chẳng bao lâu, điện thoại tôi rung lên. “Chúc cậu trải qua một ngày ấm áp.”

Đã là đầu mùa hạ rồi, tồi tệ nhất, tôi lại bị cảm. Hắn lại còn nói là một ngày ấm áp? Không may, số điện thoại nhắn cho tôi là “1004”. Thời đại này, ngay cả thiên sứ cũng nhắn tin à?

Tôi cứ lẩm bẩm câu nói này. Tôi nhắn tin cho Ngân Hách. “Ngừng ngay trò chơi ấu trĩ của cậu đi. Phiền chết được. Mấy ngày nay cậu tưởng mình là thiên sứ à?”

Trong 3 phút tiếp theo, tôi nghe tiếng “tít tít”. Tên nhóc này, lúc học không chú ý nghe giảng. “Nói gì thế?”

Tôi. “Cậu không biết tôi nói gì sao? Cậu chẳng phải bảo tôi trải qua một ngày ấm áp sao? Tấm đệm ngồi là cậu làm à?”

Ngân Hách. “Mới sáng sớm mà đã bị cảm nắng rồi à?”

“Đệm ngồi không phải cậu tặng à? Đầu mùa hè tặng đệm ngồi làm gì?”

Rốt cuộc là ai chứ? Tôi bỗng cảm thấy thật đáng sợ. Không phải là?...

Kết thúc một ngày ở trường, tôi và hắn đi trên con đường tối om…

“Tấm đệm ngồi, thật… không phải cậu làm à?”

“Nếu nói thêm lần nữa, tôi sẽ bị khản cổ mất.”

“Được, được. Rốt cuộc là ai chứ?”

“Thôi bỏ đi.”

“Ừ, bỏ đi. nhưng là ai chứ? Không phải Thành Huân mà?”

“Đừng nghĩ nữa, vào nhà đi.”

Vào nhà, tôi đi thẳng lên lầu, tắm rửa, thay quần áo. Hôm nay bị cảm rồi, phải ngủ sớm một chút. Tôi nằm trên giường, mở điện thoại.

“Bóng dáng em trở về nhà thật đẹp.”

Đây là gì? Nhìn vào thời gian gởi tin, là khoảng thời gian tôi về nhà.

Nhìn thấy tôi sao? Cũng nhìn thấy Ngân Hách à? Thế thì đang ở gần nhà tôi?

Tít tít.. Lại thêm tin nhắn, tôi vừa xem suýt chút ngất xỉu “Chưa ngủ à, tắm chưa? Rất muốn ôm em vào lòng.”

“Không phải là… tên tâmthần chứ?” Tôi luống cuống chạy ra khỏi phòng, đúng lúc đâm sầm vào Ngân Hách.

“Lý Huệ Bân!”

“Đợi chút!”

Tôi chạy xuống tầng trệt, mở cửa đi ra ngoài, sau đó, chạy đến bên cổng, quan sát chung quanh. Nhưng trời đã tối quá, không nhìn thấy gì. Luôn cảm thấy như có đôi mắt đang âm thầm nhìn, tôi nổi da gà.Nếu đánh nhau với những người cao lớn vạm vỡ, ít ra còn biết đich thủ, nhưng thế này như là đấu với người tàng hình vậy.

“Là ai, mau ra đây!” Tôi như bị khùng, la lớn.

Nhưng chung quanh im phăng phắc, cùng với sự im lặng này, tôi run rẩy cả người.

“Thiên sứ, nếu ngươi bị ta bắt được, ngươi chết chắc! Còn không mau ra đây?”

“Xem ra cậu thật sự bị cảm nặng rồi. Cậu muốn thách đấu với thiên sứ à?”

Tôi quay lại Ngân Hách đang gác tay lên cửa, nhìn tôi đang căng thẳng tột độ. Hắn ta đặt tay lên trán tôi. “Bệnh rồi à?”

“Tôi cảm thấy không khỏe.”

“Đang sốt mà. Thấy cậu thách đấu với thiên sứ thì biết cậu không bình thường. Vào nhà đi.”

Nghe thấy Ngân Hách nói, tôi thở dài, nói gì với hắn chứ?

Tối hôm đó, tôi không nhận thêm tin nhắn kỳ lạ nào nữa. Nhưng tôi cứ trằn trọc mãi, không ngủ được. Thời gian trôi qua một cách vô định, tôi dường như dừng ở một nơi nào đó, lạnh run cả người.

Sáng hôm sau, vừa ra khỏi cổng, tôi và Ngân Hách không nói câu nào, cứ đứng như thế hồi lâu.

Trên bức tường ngôi nhà đối diện, trên bức tường vừa cao vừa rộng đó có một hàng chữ:

Tối qua tôi ở đây.

Vừa to vừa rõ.
« Chương TrướcChương Tiếp »