Chương 28

Lương Thâm chắc chắn sẽ tức giận đến chết (tiếp)

Là người sống lại một đời, anh biết, Ôn Cẩm là nhân vật chính thụ, cũng không phải ngay từ đầu đã mở hậu cung. Cậu ta có một người đàn ông mà mình yêu mà không được đáp lại, người này không phải là thanh mai trúc mã Phó Cẩn Thành, cũng không phải vị hôn phu Lương Thâm, không phải là Kỳ Ngôn đồng cảm trong sự nghiệp, cũng không phải là Phỉ Thành trung khuyển của cậu ta trong tương lai, mà là vị đạo diễn chính cho đến nay vẫn chưa xuất hiện tại chương trình - Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch là một nhân vật huyền thoại, từ khi vào nghề đã đạo diễn rất nhiều bộ phim và kịch bản nổi tiếng, tác phẩm đầu tay đã mời dàn diễn viên và ekip hàng đầu trong giới giải trí lúc bấy giờ. Anh được mệnh danh là đạo diễn huyền thoại, và là một người như vậy, gia thế của anh lại vô cùng bí ẩn, không ai biết anh xuất thân từ đâu, chỉ biết tiềm lực tài chính vô cùng hùng hậu, chỉ cần có thể tạo ra tác phẩm mà anh muốn, kinh phí sản xuất không giới hạn.

Ôn Cẩm từng gặp Thẩm Dịch trong một bữa tiệc và trúng tiếng sét ái tình.

Để theo đuổi Thẩm Dịch, cậu ta từ nước ngoài trở về gia nhập giới giải trí, chỉ để lọt vào mắt xanh của Thẩm Dịch, trở thành nàng thơ của anh.

Ôn Cẩm đã nhiều lần công khai bày tỏ hảo cảm với Thẩm Dịch, theo lý mà nói, một người vạn người mê như cậu ta, thế mà vị đạo diễn Thẩm luôn làm việc theo ý mình lại không hề động lòng.

Thậm chí có lần...

Trong một bộ phim mà Thẩm Dịch chuẩn bị bấm máy, Ôn Cẩm say rượu đã tự mình đến tận nơi, chủ động dâng hiến bản thân, sắc đẹp bày ra trước mắt, thế mà Thẩm Dịch không thèm gặp mặt, trực tiếp lấy lý do xâm nhập gia cư bất hợp pháp đuổi cậu ta ra ngoài.

Từ đó về sau, những người đàn ông khác mới có cơ hội.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Thượng Ôn cũng không còn quá sốt ruột nữa. Cho dù Ôn Cẩm có thật sự là trung tâm của thế giới thì đã sao, trên thế giới này luôn có ngoại lệ, chẳng phải sao?

"Vậy thì để ngày mai xem kết quả vậy." Giản Thượng Ôn đứng dậy từ tấm thảm, nhìn Phỉ Thành mỉm cười: "Đến lúc đó cậu quyết định cũng không muộn."

Phỉ Thành cau mày: "Tại sao anh lại muốn giúp tôi?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên nói: "Ồ, coi như tôi báo đáp cậu."

Phỉ Thành ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng...

Giản Thượng Ôn đã đi đến trước mặt cậu. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng của hai người trên sàn nhà, trong phút chốc, khoảng cách giữa họ trở nên rất gần. Phỉ Thành lại ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ người anh. Dưới ánh mắt của cậu, người đứng trước mặt đưa tay ra, những ngón tay thon dài trắng nõn, hơi lạnh đặt lên vết cắn trên xương quai xanh của cậu, mang đến cảm giác ngứa ngáy như điện giật.

Sau đó, anh nhướng mí mắt, mỉm cười với cậu: "Quà đáp lễ cho cậu."

Nói xong, anh xoay người rời đi. Phỉ Thành đứng im tại chỗ, đầu tiên là ngây người ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại. Đây là quà đáp lễ vì chuyện lúc nãy anh cắn mình một cái rồi ép mình bỏ phiếu cho anh sao?!!

Anh, anh coi mình là cái gì vậy?

Đây là cái gì, tiền boa sao?!!!